Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 45: Có hứng thú muốn bái ta làm sư không?

“Đúng thế, chuyện là như vậy, nghe nói Phượng nhị tiểu thư đó đặc biệt khát máu, chỉ vì một vài câu nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ của công chúa chúng tôi mà thẳng thừng chặt đứt đôi tay của thất công chúa chúng tôi!”

Ngay lập tức các đại thần lại bàn tán nghị luận, tuy giọng nói không lớn nhưng mọi người trong điện đều có thể nghe thấy hết.

Lúc này trên mặt Lam Nguyệt Cơ và Hoàng Đế Thiên Lan không thể kìm nén nổi, tại sao phải nhắc lại chứ, bọn họ đã nói dối mà.

Bọn họ đã che giấu duyên cơ thật sự của chuyện này mà kể thành một phiên bản khác, dù sao vì chuyện thua cuộc nên bị chặt đôi tay này không phải là vinh quang gì cả, để giữ lại thể diện của mình nên bọn họ đã nói dối.

“A?” Vân Ế Kỳ nhướng mày, cười chế nhạo, chàng không ngờ được hoàng thượng và công chúa nước Thiên Lan lại trơ trẽn quá thể như này, lật lọng đúng sai phải trái: “Hôm đó bản vương cũng có mặt tại hiện trường, bản vương thấy rõ ràng là Lam Nguyệt Cơ kɧıêυ ҡɧí©ɧ Phượng nhị tiểu thư trước, vả lại còn ký khế ước sinh tử đánh cược với Phượng tiểu thư, mà Lam Nguyệt Cơ không tuân thủ lời hứa thả linh thú ra trước nhưng kết quả vẫn không thay đổi, nàng ta vẫn thua, vì vậy Phượng nhị tiểu thư chỉ là lấy lại phần thưởng nàng ấy xứng đáng được nhận mà thôi. Thế nhưng việc khiến bản vương không ngờ là Hoàng Đế Thiên Lan và công chúa lại có thể lật lọng trắng đen như vậy, đẩy hết lỗi lầm cho người khác, đúng là làm cho bản vương phải mở rộng tầm mắt à!”

Vân Ế Kỳ vừa nói xong khiến các đại thần trong điện càng bàn tán xì xào nhiều thêm, nghị luận hơn nữa.

“Cái gì, thật không ngờ chuyện lại là như vậy!”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Không biết Hoàng Đế Thiên Lan còn gì để nói?” Nam Cung Hạo Thiên cười chế nhạo, đôi mắt lạnh lùng lướt qua khiến toàn thân Hoàng Đế Thiên Lan run lên.

“Phụ hoàng, người còn không nhanh sai người bắt tất cả bọn chúng lại, ở đây là địa bàn của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại sợ bọn chúng?” Lam Nguyệt Cơ không nhịn được nữa, giọng rất tức giận gào lên. Bị người khác vạch trần lời nói dối của mình, bảo nàng ta làm sao không tức giận.

“Ngươi câm mồm lại cho trẫm!” Gừng càng già càng cay, bị người vạch trần lời nói dối Hoàng Đế Thiên Lan không nhẫn nhịn được tức giận quát lớn Lam Nguyệt Cơ, rồi quay sang phía Phượng Khuynh Nguyệt, nét mặt đầy tâm ý: “Phượng tiểu thư, là hoàng nhi không hiểu chuyện, làm phiền đến Phượng tiểu thư, vẫn mong Phượng tiểu thư bỏ qua cho.”

Đến nước này ông ta chỉ có thể mặt dày đi xin lỗi, nếu không thì ông ta thật sự sợ nước Thiên Lan của ông ta không giữ được mất.

“Phụ hoàng, người không việc gì phải sợ bọn chúng, gọi tất cả cao thủ của nước Thiên Lan chúng ta ra đây cho chúng biết có mọc cánh cũng khó bay thoát!” Lam Nguyệt Cơ bị cơn giận lấp hết đầu óc hét to một lần nữa.

“Bốp!” Hoàng Đế Thiên Lan tát một cái vào mặt Lam Nguyệt Cơ, quát lớn: “Hỗn xược, ngươi gây rắc rối như vậy còn chưa đủ sao?”

“Phụ hoàng, người đánh con, người lại vì người ngoài mà đánh con, người đừng quên chính nàng ta đã chặt đứt đôi tay của con! Người không giúp con báo thù thì thôi đi, lại còn đánh con!” Lam Nguyệt Cơ vừa khóc vừa gào, đây là lần đầu tiên phụ hoàng của nàng ta đánh nàng ta, mà lại là vì con tiện nhân Phượng Khanh Nguyệt đó đánh nàng ta nữa.

“Ngươi câm miệng cho Trẫm!” Hoàng Đế Thiên Lan tức giận: “Người đâu, lôi Thất công chúa xuống giam vào đại lao cho trẫm!”

Bây giờ ông ta chỉ có thể giam Cơ nhi lại trước đã, như vậy mới có thể giữ được tính mạng của Cơ nhi, nếu không cái mồm này của Cơ nhi không biết nhìn sắc mặt người khác, ông muốn bảo vệ nàng ta cũng khó. Chỉ là ở bên này ông ta toán tính như ý, nhưng có người lại không muốn ông ta được như ý!

“Chờ đã, Hoàng Đế Thiên Lan muốn làm vậy để kết thúc chuyện sao?” Từ lúc đầu im lặng không nói gì, Phượng Khanh Nguyệt mới mở lời: “Hay chúng ta làm cái gì thực tế chút đi!”

Nàng đối với màn diễn kịch của đôi cha con này không có hứng thú, mục đích lần này nàng đến là vì Tịnh Hóa Linh Châu!

Hoàng Đế Thiên Lan nghe thấy vậy nhìn vẻ điềm tĩnh của Phượng Khanh Nguyệt, cảm thấy có cách: “Không biết Phượng tiểu thư muốn làm cái gì thực tế?”

Nam Cung Hạo Thiên nghe xong âu yếm nhìn sang người con gái bên cạnh mình, chàng biết Nguyệt nhi vào cung chính là vì chuyện này.

“Thế này đi, chỉ cần Hoàng Đế Thiên Lan tặng cho ta một vật phẩm, thì chuyện này ta sẽ không truy cứu, thế nào?” Phượng Khanh Nguyệt nhếch mày nhìn Hoàng Đế Thiên Lan.

Phượng Khanh Nguyệt dứt lời, trong lòng Hoàng Đế Thiên Lan vui mừng, chỉ cần một vật phẩm có thể giải quyết được chuyện này, thì ông ta có gì không được chứ, nhưng mà, rốt cuộc là vật phẩm gì, có thể phát huy được tác dụng lớn như vậy?

“Không biết Phượng nhị tiểu thư muốn gì?”

“Ta cũng không phí lời, ta muốn Tịnh Hóa Linh Châu của nước ngài!” Phượng Khanh Nguyệt cũng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề.

“Tịnh Hóa Linh Châu?” Hoàng Đế Thiên Lan nghe rõ, cau mày, Tịnh Hóa Linh Châu là phần thưởng giải nhất trong đại hội đan dược lần này, lần này ông ta chính là vì muốn lôi kéo nhân tài đệ nhất mới nghĩ ra cách lấy ra bảo vật ông cất giấu bao năm. Nhưng ông ta không nghĩ đến Phượng Khanh Nguyệt này cũng muốn có, chỉ là mối quan hệ hiện giờ của bọn họ, cho dù có đưa Tịnh Hóa Linh Châu cho nàng ta, thì tương lai nàng cũng không làm việc vì ông ta.

“Là ai muốn lấy thứ mà bản tôn để ý?” Ngay lúc này bên ngoài điện vang lên một giọng nói già nua mà mạnh mẽ.

Phượng Khanh Nguyệt thắc mắc nhìn ra phía ngoài điện.

Hoàng Đế Thiên Lan nghe thấy giọng nói này, ánh mắt ông ta lóe lên một tia vui mừng. Người ông ta chờ đợi đến rồi, bọn họ đã được cứu rồi.

Huyền Linh nghe thấy giọng nói này liền bĩu môi nhìn ra ngoài điện, con người đấu đá với ông cả đời đến rồi.

Lúc này, một người đàn ông mái tóc bạc trắng, dáng người vẫn vạm vỡ, khuôn mặt chữ điền mặc áo bào đen trang nghiêm xuất hiện trước đám đông.

“Đồ Linh tôn giả đến mà không nghênh đón từ xa, mong tôn giả lượng thứ!” Hoàng Đế Thiên Lan như trông thấy vị cứu tinh tiến lên trước nghênh đón.

Còn Phượng Khanh Nguyệt thấy vậy nhướng mày, hóa ra ông ta chính là Đồ Linh à, chính là cái người tranh đấu với lão già cả đời đó à. Cũng chẳng ra sao, nhìn còn không thuận mắt bằng lão già nữa chứ!

“Sao mà bản tôn vừa đến đã nghe thấy có người nói muốn lấy Tịnh Hóa Linh Châu?” Ánh mắt sâu thẳm của Đồ Linh nhìn về phía Phượng Khuynh Nguyệt.

Ông muốn xem thử là ai lại dám tranh cướp Tịnh Hóa Linh Châu với ông, phải biết rằng ông muốn lấy được Tịnh Hóa Linh Châu này đã không phải ngày một ngày hai rồi, trước kia ông phí bao nhiêu tâm tư cũng không đoạt được, lần này không dễ dàng gì có cơ hội đoạt lấy, sao ông có thể để cho người khác cướp mất chứ!

Chỉ là trong khoảnh khắc ông ta trực diện nhìn Phượng Khuynh Nguyệt, khiến ông ta giật mình. Chỉ nhìn qua đã biết nha đầu này là một thiên tài, là một người có tiềm năng!

“Nha đầu, ngươi có phải là đan dược sư không, có hứng thú bái ta làm sư phụ không?” Đồ Linh vụt bay đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, vứt bỏ vẻ lạnh lùng khi nãy thay bằng dáng vẻ của một lão ngoan đồng.

Thái độ thay đổi quá nhanh này khiến Phượng Khuynh Nguyệt có chút không hiểu chuyện gì, đừng nói chỉ có nàng thôi đến cả đám đông trong đại điện đều có chút ngỡ ngàng. Sự chuyển biến này có phải là quá nhanh rồi không, khiến bọn họ không thể tiếp nhận nổi.

“Đồ Linh, ngươi còn cần thể diện không hả, dám cướp đồ đệ của ta!” Huyền Linh cũng vội vàng đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, kéo Phượng Khuynh Nguyệt ra sau lưng.

Tên Đồ Linh này thật là quá đáng, lại to gan dám cướp người với ông trắng trợn như vậy, tức chết ông mất thôi.

“Cái gì mà đồ đệ của ông, nha đầu này là ta nhìn thấy trước, ông đừng mong cướp của ta!” Đồ Linh nổi giận trừng mắt với Huyền Linh.

“Cái gì mà ta cướp của ngươi, nha đầu này vốn dĩ là đồ đệ của ta!” Huyền Linh cũng không chịu yếu thế, trừng mắt đáp lại.