“Nếu bản vương không cho thì sao?” Vân Ế Kỳ không có chút cảm giác sợ hãi, đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm Lam Nguyệt Cơ.
“Nếu không cho, thì đừng trách Nguyệt Cơ đắc tội!” Lam Nguyệt Cơ hung hăng nói: “Người đâu tới đây mời Ngũ vương gia sang một bên, vào trong sân đem Phượng Khuynh Nguyệt bắt lấy cho ta!”
“Vâng!” Thị vệ sẵn sàng chờ lệnh nghe nói, cùng nhau tiến lên.
“Chẳng lẽ công chúa Nguyệt Cơ không sợ trở thành kẻ địch của nước Địa Huy ta sao?” Đôi mắt lạnh băng của Vân Ế Kỳ nhìn Lam Nguyệt Cơ.
Lam Nguyệt Cơ này quá hỗn xược rồi, cả gan dám hạ thủ với chàng ta trắng trợn táo bạo như vậy.
“Ha!” Lam Nguyệt Cơ nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Ngũ vương gia, Nguyệt Cơ chỉ đến tìm Phượng Khuynh Nguyệt, là ngũ vương gia cản trở không cho, Nguyệt Cơ chỉ có thể đắc tội với người vậy!”
Hôm nay nàng ta đã chuẩn bị tốt rồi, lại còn có được sự phê chuẩn của phụ hoàng mang theo mấy vị cao thủ trong hoàng cung để bắt Phượng Khuynh Nguyệt báo thù, nàng ta mặc kệ có ai ở đây.
Vân Ế Kỳ nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Lam Nguyệt Cơ không để chàng ta chút nào trong mắt, quanh người tràn ra hàn ý lạnh như băng.
“Hôm nay xem như ta thấy được cái gì gọi là chó cậy thế chủ rồi đấy!” Hồng Liên đứng bên cạnh nói châm chọc.
Rõ ràng là Lam Nguyệt Cơ này cho rằng đang ở nước của cô ta nên ỷ thế, cảm thấy mình có thể tuỳ tiện ức hϊếp người khác.
“Các ngươi còn ngây ra đây làm gì, còn không mau bắt họ lại cho bản công chúa!” Lam Nguyệt Cơ giận dữ hét lên.
Hồng Liên và Vân Ế Kỳ nhìn nhau, sau đó nhìn thị vệ đang hướng về phía họ, hai người toàn thân cảnh giác chuẩn bị tác chiến.
"Hơ!" Ở một bên Lam Nguyệt Cơ nhìn Hồng Liên cười lạnh một tiếng: "Chút nữa bản công chúa để cho ngươi làm cẩu!"
Hôm nay nàng ta dẫn đến toàn là cao thủ do nàng ta đặc biệt xin lấy từ phụ hoàng.
“Phừng!” Ngay lúc này, một luồng linh lực mạnh mẽ phát ra khiến các thị vệ tiến lên cùng lùi về sau một bước.
Bỗng bóng dáng của Phượng Khuynh Nguyệt và Nam Cung Hạo Thiên xuất hiện ở ngoài cửa, Khinh La và Huyền Linh theo phía sau.
Sắc mặt của Lam Nguyệt Cơ đột nhiên thay đổi, nàng ta nhìn Nam Cung Hạo Thiên mà trong mắt toàn là vẻ si tình, nhưng nàng ta biết hiện giờ bộ dạng này của nàng ta khiến chàng không ngó ngàng tới. Nếu đã thế này, không bằng giải quyết hẳn Phượng Khuynh Nguyệt, đôi mắt nàng ta lạnh lùng nhìn Phượng Khuynh Nguyệt: “Phượng Khuynh Nguyệt, hôm nay bản công chúa phải lấy đi đôi tay của ngươi để giải hận trong lòng bản cung!”
“Các ngươi còn không lên cho bản công chúa!” Lam Nguyệt Cơ cười lạnh lùng, chỉ hai vị lão giả tóc bạc phía sau người.
Đây chính là hai vị cao thủ Linh Thánh cấp cao mà phụ hoàng phái cho nàng ta, Linh Tôn cấp cao như Phượng Khuynh Nguyệt không thể đối phó được.
(PS: Lời ngoại âm: “Ơ, Lam Nguyệt Cơ này có phải ngốc không? Không biết người ta đã thăng cấp rồi sao?”
Nữ chính vĩ đại: “Ai da, ngươi quen dần là được, trong mỗi câu chuyện đều có nhân vật ngu ngốc mà!”)
Phượng Khuynh Nguyệt nhếch mày, hai Linh Thánh cấp cao mà muốn đối phó với nàng sao, có phải Lam Nguyệt Cơ này quá tự cho mình là đúng rồi không?
Nam Cung Hạo Thiên nhếch môi cười lạnh, đừng nói là hai người như vậy, dù là tất cả họ cùng lên cũng không phải là đối thủ của Nguyệt nhi bây giờ, nhưng hôm nay họ đã đυ.ng chạm tới giới hạn của chàng, lại dám vô lễ với Nguyệt nhi của chàng!
Lam Nguyệt Cơ nhìn vẻ thản nhiên không chút sợ hãi của Phượng Khuynh Nguyệt, nàng ta lại tức giận: “Các ngươi hãy gϊếŧ tiện nhân đó cho ta!”
“Tuân lệnh!” Một đám người đi theo đến đây cùng gật đầu, tiến lên công kích bọn người Phượng Khuynh Nguyệt.
Khinh La, Hồng Liên và Vân Ế Kỳ thấy thế, từng người rút ra vũ khí của mình tiếp nhận công kích của những người đó.
Một tháng nay linh lực của Khinh La đã đạt đến Linh Thiên cấp cao, bây giờ Hồng Liên đã là Linh Thần cấp trung, Vân Ế Kỳ cũng đạt tới Linh Thần cấp cao rồi, người bình thường không phải đối thủ của họ.
Kiếm quang bay múa, linh quang tung tóe, không ngừng có người bị gϊếŧ ngã trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Phượng Khuynh Nguyệt nhìn mọi thứ trước mắt không có chút tiếc thương, nàng vốn là người khinh mạng, kiếp trước không biết có bao nhiêu người chết dưới tay nàng, huống chi là người muốn đoạt sinh mạng của nàng.
Lam Nguyệt Cơ nhìn thị vệ mà mình mang tới đang không ngừng bị gϊếŧ, trong lòng có chút sợ sệt, không ngừng lùi về phía sau.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, nàng ta không ngờ mang đến nhiều người như thế cũng không phải đối thủ của họ, hơn nữa nàng ta không ngờ trong thời gian ngắn mà Phượng Khuynh Nguyệt tiến bộ thần tốc như thế.
Mắt thấy thị vệ và hai vị cao thủ mình mang tới từng người ngã trên mặt đất, nàng ta quay người chạy đi. Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng lướt qua, mũi kiếm lạnh băng chĩa vào cổ Lam Nguyệt Cơ, lời nói lạnh lùng cất lên: “Công chúa Nguyệt Cơ, ngươi chạy cái gì?”
“Phượng... Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi muốn... làm gì, ngươi đừng quên, đây... là nước Thiên Lan chúng ta!” Lam Nguyệt Cơ sợ hãi nói hết câu.
“Đừng sợ, ta sẽ đối đãi thật tốt với công chúa mà!”Lời nói không có chút gợn sóng nào vang lên, lại khiến Lam Nguyệt Cơ càng thêm sợ hãi.
“Khinh La, trói công chúa Nguyệt Cơ lại, chúng ta đi tặng lễ cho Hoàng Đế Thiên Lan!” Lời nói lạnh lùng vừa dứt mọi người đều rùng mình. Lần đầu họ thấy Phượng Khuynh Nguyệt lạnh lùng như vậy, xem ra Lam Nguyệt Cơ này thật sự chọc tức nàng rồi.
“Vâng, tiểu thư!” Khinh La trả lời, lấy dây thừng đến bên cạnh Lam Nguyệt Cơ.
“Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi dựa vào đâu mà trói bản công chúa!” Lam Nguyệt Cơ vừa giãy giụa vừa gào thét.
“Câm miệng!” Hồng Liên không biết từ đâu lấy ra một cái giẻ lau bẩn nhét vào trong miệng Lam Nguyệt Cơ.
“Ư ư ư…” Vì miệng bị nhét lại, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư.
“Nha đầu, ngươi định làm thế nào!” Huyền Linh đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, sự việc hôm nay ông ta cũng rất tức giận, công chúa Nguyệt Cơ này đúng là không biết điều, tự mình chuốc lấy khổ.
“Bây giờ chúng ta đến hoàng cung tặng một phần lễ lớn cho Hoàng Đế Thiên Lan!” Nàng cảm thấy bản thân đã quá nhân từ rồi nên cứ bị ức hϊếp. Hôm nay nàng phải cho họ thấy được Phượng Khuynh Nguyệt nàng không phải là dễ ức hϊếp đâu.
Không phải dám trắng trợn đến tìm nàng gây rắc rối sao, vậy thì nàng đi đòi lại công đạo. Còn tịnh hóa linh châu, nếu không cho thì nàng không ngại cướp đâu!
“Tiểu thư, trói xong rồi!”
“Ừm!” Phượng Khuynh Nguyệt lên tiếng: “Dẫn nàng ta đi theo chúng ta!”
Khinh La và Hồng Liên nghe vậy mang theo Lam Nguyệt Cơ đã bị trói lên xe ngựa, Vân Ế Kỳ và Huyền Linh theo sau.
Lúc này Nam Cung Hạo Thiên cưỡi ngựa đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, cúi người xuống ôm người trên mặt đất ngồi lên lưng ngựa. Nàng ngồi trước mặt chàng, chân kẹp nhẹ bụng ngựa một cái, chạy như bay về hướng hoàng cung của nước Thiên Lan.
Cả gan trắng trợn táo bạo hành thích Nguyệt nhi của chàng như vậy thì chỉ có tìm chết, hôm nay chàng phải bắt tất cả bọn họ trả giá!
Không lâu sau mọi người đã tới cửa hoàng cung, không có lệnh bài nên một đoàn người bị cản lại.
“Vạn vật chi thụ nghe lệnh, trói buộc.” Phượng Khuynh Nguyệt ngồi trên lưng ngựa nhẹ hô một tiếng, đám thị vệ cản họ lại đều bị trói.
Nam Cung Hạo Thiên vung tay lên tạo ra một bức màn chắn cản lại bọn thị vệ đang đuổi theo ở phía sau.
Bọn thị vệ bị cản trở bên ngoài chỉ có thể trừng mắt nhìn đám người dưới mí mắt bọn họ nghênh ngang đi vào hoàng cung.