Lý Cường cũng có chút không rõ, ông ta cũng cảm nhận thấy nơi này có chút gì đó không đúng. Ngày trước nếu có người muốn vào trong huấn luyện cũng sẽ không phát ra nhiệt lượng mạnh như vậy.
“Khuynh Nguyệt, ngươi có nóng không?” Vân Ế Kỳ vừa lau mồ hôi, vừa hỏi.
“Có sát khí!” Phượng Khuynh Nguyệt mấp máy môi không trả lời, mắt phượng nhìn xung quang, nói.
Không sai...
Là sát khí!
Hơn nữa, cực kỳ mạnh!
Đây là kinh nghiệm nàng gom góp tích lũy được trong những năm làm thủ lĩnh lính đánh thuê.
Xung quanh vẫn yên ắng như cũ, hay đây là sự tĩnh lặng trước bão tố...
Mọi người nghe xong tất cả đều cảnh giác nhìn xung quanh, sau chuyện mới xảy ra, bọn họ bây giờ đều tin vào năng lực phán đoán của Phượng Khuynh Nguyệt!
“Mọi người cẩn thận!” Lý Cường cũng nhìn xung quanh cảnh giác: “Mọi người tăng thêm linh lực, bảo vệ tốt chính mình!”
Nghe xong, mấy người họ nhao nhao thêm linh lực để bảo vệ chính mình.
“Khuynh Nguyệt, nàng không sao chứ?” Nam Cung Cảnh Minh đến bên cạnh Phượng Khuynh Nguyệt, quan tâm hỏi.
Khuynh Nguyệt sao?
Phượng Khuynh Nguyệt nghe thấy vậy bèn cười lạnh nhạt, nàng với chàng ta từ khi nào trở nên thân như vậy: “Đa tạ sự quan tâm của Tam Vương gia, thần nữ không sao, còn nữa mong sau này ngài gọi ta là Phượng nhị tiểu thư!”
Giọng nói lạnh lùng phát ra, không để ý Nam Cung Cảnh Minh.
Nam Cung Cảnh Minh nghe lời nói lạnh nhạt của Phượng Khuynh Nguyệt, trong lòng có chút xấu hổ, chàng ta cũng không muốn tiếp tục tự làm mình mất mặt nữa.
Không biết qua bao lâu, vài người sức lực yếu đi thì hơi gục xuống, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Tuy nhiên đúng vào lúc này, vốn là nửa bầu trời đang đỏ rực, một lỗ hổng lớn đột nhiên xuất hiện, trong lỗ hổng hiện ra chùm sáng màu đen.
Ánh sáng màu đen ngày càng chói lọi hơn.
Cùng lúc đó, toàn bộ rừng cây đột nhiên xuất hiện trận địa kỳ lạ.
Đột nhiên lỗ hổng đen đó di chuyển từ từ, nó dường như đang hút tất cả vạn vật trong rừng vào đó.
“Chủ nhân, là khí tức của Ác ma vực thẳm!”
“Ác ma vực thẳm là cái gì?” Phượng Khuynh Nguyệt giao tiếp bằng suy nghĩ.
Nàng chỉ biết Đại lục này có Thần giới, Quỷ giới, Yêu giới, Ma giới, bây giờ sao lại xuất hiện thêm một cái Ác ma vực thẳm?
“Năm ngàn năm trước, Ác ma vực thẳm là kẻ phản nghịch, là một tổ chức ở nhân gian, bọn chúng chủ yếu tu luyện Tà linh thuật, cũng có thể gọi là Tà linh giả.
“Tà linh giả?” Phượng Khuynh Nguyệt lẩm bẩm.
Đột nhiên, xung quanh cuồng phong nổi lên, vốn là bầu trời đang đỏ rực bỗng chốc biến thành tối tăm vô cùng. Trong tích tắc, không thể nhìn thấy năm ngón tay!
Lúc này, chỗ xuất hiện lỗ đen đó bay ra vô số quả cầu lửa, những quả cầu lửa cực lớn có màu đỏ giống như máu tươi.
“Aaa...” Một vài học viên nhát gan thất thanh kêu lên: “Là lửa, lửa!”
“Aaa!”
Những quả cầu lửa nhanh chóng tấn công mọi người với tốc độ cực nhanh!
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người thi nhau ngạc nhiên.
“Mọi người cẩn thận!” Lý Cường nhắc nhở.
Nhưng thế tấn công của cầu lửa rất mãnh liệt, có vài người sức lực yếu đi nên hoàn toàn không thể tránh kịp.
Cầu lửa đâm thẳng vào người bọn họ.
“A!” Tiếng kêu lần lượt vang lên.
Ngay khi cầu lửa chạm vào người nào, người học viên đó liền hóa thành tro tàn.
Mọi người đứng đằng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này đều vô cùng sợ hãi.
Bọn họ biết lần kiểm tra này sẽ rất khó, nhưng cũng không ngờ nó lại kinh khủng như vậy.
“A!” Học viên nhát gan kêu lên: “Ta không tham gia nữa, ta muốn rời khỏi đây, ta muốn rời khỏi đây!”
“Ta muốn rời khỏi đây, ta cũng không muốn tham gia nữa!”
“Mọi người yên lặng một chút!” Lý Cường hét lên, bây giờ không phải là lúc ra khỏi đây, bên trong này rõ ràng có vấn đề, bây giờ hắn cần phải liên hệ với Viện trưởng.
“Ta không tham gia nữa, bên trong này thật đáng sợ!” Vài tên học viên vẫn la hét lên.
Đúng lúc này, cuồng phong nổi lên, hầu như tất cả mọi người đều không mở mắt ra được.
Nửa không trung tối đen đột nhiên biến thành màu đỏ tươi, mùi máu tanh tràn ngập khắp mọi nơi.
“Ầm ầm!” m thanh đinh tai nhức óc phát ra, trên mặt đất lúc đầu nguyên vẹn bỗng dưng nứt ra, từ trong mặt đất một vật thể bay lên, toàn thân chim lửa tỏa ra sương mù màu đen.
Cả thân hình con chim lửa lập lòe, vỗ cánh, thoáng hiện ánh sáng đỏ vô tận.
Thân hình nó rất cao lớn, vỗ cánh bay vυ't lên trời.
Đôi mắt vốn dĩ đỏ bừng, trong tức khắc đã đen kịt lại.
Nó nhìn bọn người Phượng Khuynh Nguyệt trên mặt đất giống như nhìn thấy thú săn, đôi cánh vỗ mạnh. Chỉ trong chớp mắt, một luồn khí rất mạnh lao thẳng tới mấy người đang ở trên mặt đất.
“Mọi người cẩn thận, sự việc có biến.” Lý Cường nhắc nhở.
“Ầm ầm!” Đúng lúc này lại có một âm thanh lớn vang lên, từ mặt đất bên cạnh xuất hiện thêm một con chim quái dị có chín đầu, toàn thân màu đen.
Phượng Khuynh Nguyệt thấy vậy liền thêm linh lực, lúc này Hỉ Nhi ở trong nhẫn Tử Phượng cũng bay ra: “Chủ nhân, cẩn thận, đây là ma thú nhưng chúng bị tà linh điều khiển, bọn chúng vô cùng mạnh.”
Sau đó Hỉ Nhi lại nói: “Chủ nhân, tấn công vào đầu chúng nó!”
Vừa dứt lời, Hỉ Nhi đã bay lên, thân hình bé nhỏ phát ra tia sáng chói mắt, bắn ra vô số quả cầu lửa vào chim chín đầu.
“Mọi người chia nhau ra tấn công!” Phượng Khuynh Nguyệt nói với mọi người.
“Được!” Vài người đồng thanh đáp, bắt đầu hành động.
Vào lúc này tất cả mọi người, bao gồm cả Phượng Niệm Tuyết cũng không nói gì nhiều. Bởi vì họ đã nghe những gì Hỉ Nhi vừa nói, vì vậy họ rút vũ khí của mình ra, triệu hồi linh thú của riêng mình, trực tiếp tấn công con chim chín đầu và chim lửa.
“Vạn vật chi thụ nghe lệnh, trói buộc!” Phượng Khuynh Nguyệt hét lên, xung quanh xuất hiện mấy sợi dây đằng lần lượt quấn vào đầu con chim chín đầu, lúc này lá trên cây biến thành những con dao sắc bén bay về phía con chim chín đầu đó.
Trong thời tiết nắng nóng như vậy, cỏ cây vẫn còn có khả năng sống được xem ra đều có thể kháng lửa.
Chim chín đầu bị trói đầu nên kịch liệt giãy giụa, Phượng Khuynh Nguyệt thấy vậy tâm niệm vừa động, từ trong nhẫn không gian lấy ra thanh đoản kiếm Thị Huyết. Vận dụng linh lực, rót linh lực vào thanh đoản kiếm Thị Huyết, linh lực trong tay một lần nữa được củng cố, phi người bay lên chém thẳng về phía chim chín đầu.
“Đoàng!” Kiếm quang quét qua, một cái đầu của chim chín đầu rơi xuống đất.
Nhưng nó không chết mà gầm gừ hai tiếng rồi nổi cơn tức giận, tám cái đầu còn lại không ngừng phun ra lửa.
Cùng lúc đó, dây đằng buộc chặt chim chín đầu cũng bị giãy dụa nới lỏng ra.
Phượng Khuynh Nguyệt không chịu thua, một lần nữa triệu hồi trói buộc, Hỉ Nhi cũng bắn ra linh quang khống chế chim chín đầu.
Phượng Khuynh Nguyệt xoay mình mỹ lệ trên không trung, lại lần nữa chặt thẳng vào những cái đầu còn lại của chim chín đầu.
Bảy cái, sáu cái, năm cái, cho đến khi cái đầu cuối cùng bị chặt đứt, Phượng Khuynh Nguyệt đáp xuống mặt đất. Nhìn con chim chín đầu ngã xuống, ngọn lửa màu đen trên người nó dần dần biến mất, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào lúc này, một cổ khí tức kinh khủng hơn ập đến.
Lông mày của Phương Khuynh Nguyệt nhíu lại, cảm nhận được khí tức này càng thêm kinh khủng hơn.
“Hỉ Nhi!” Phượng Khuynh Nguyệt hét lên, trong lòng nàng sinh ra một loại dự cảm không lành.