Phượng Nghịch Thiên Hạ Nhị Tiểu Thư Quyến Rũ

Chương 9: Siêu thần thú, Hỉ Nhi 2

Vừa dứt lời, Hỉ Nhi liền bắn thẳng quả cầu lửa vào Nam Cung Cảnh Minh!

“Nguyệt nhi, không được vô lễ!” Đúng lúc này, giọng nói của Phượng Triêu Dương từ ngoài sân truyền đến!

Sau đó, một tia sáng xẹt qua, miễn cưỡng đánh rớt quả cầu lửa của Hỉ Nhi!

Tiếp đó, từ ngoài sân có hai người tiến vào!

Hỉ Nhi nhìn thấy quả cầu lửa của mình bị đánh rơi, nó định tấn công lần nữa nhưng bị Phượng Khuynh Nguyệt ngăn lại nên chỉ đành bỏ cuộc!

Nghe Phượng Triêu Dương gọi một tiếng Nguyệt nhi khiến cả người Phượng Khuynh Nguyệt nổi da gà. Nàng liếc nhìn Phượng Triều Dương với ánh mắt khinh thường, nhưng khi nhìn thấy người nam tử bước vào cùng Phượng Triêu Dương, nàng thật kinh ngạc!

Đó là một người nam tử vô cùng tuấn lãnh, trên người mặc một chiếc áo bào màu trắng có hình trăng lưỡi liềm cùng mây trôi, trắng như bông tuyết, mái tóc đen nhánh tung bay bồng bềnh.

Trên đời làm sao lại có người tuấn lãnh như vậy!

Ở kiếp trước, nàng cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nam, Nam Cung Cảnh Minh cũng được xem như đẹp trai hơn Phan An, nhưng so với người kia thì còn kém xa!

Nên khi nhìn thấy nam tử trước mặt, nàng cảm thấy không có từ ngữ nào diễn tả được nam nhân kia!

Dung mạo của chắn tựa như trích tiên, đủ để khiến người trong thiên hạ phải say đắm.

Nhưng dù nói thế nào nàng cũng đã từng sống trên mũi đao, có cảnh nào mà nàng chưa từng thấy, cho nên Phượng Khuynh Nguyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần!

“Xin tam hoàng tử thứ tội, tiểu nữ nhất thời vô ý!” Phượng Triêu Dương đi đến bên cạnh Nam Cung Cảnh Minh cung kính nói.

Hắn rõ ràng nhìn ra con chim phượng hoàng là của Phượng Khuynh Nguyệt. Hiện tại hắn không có cách nào đánh giá được thực lực của nàng, cả thực lực của con phượng hoàng này cũng không hề thấp. Vừa nãy, hắn ta đã dùng toàn lực mới miễn cưỡng ngăn lại được một kích kia, xem ra hắn phải điều tra kỹ!

“Tham kiến

Vân Tê Vương!” Khi mấy người Phượng Niệm Tuyết nhìn thấy mỹ nam, tất cả đều cúi đầu cung kính hành lễ.

Vân Tê Vương sao?

Phượng Khuynh Nguyệt vô cùng sửng sốt khi nghe cái tên này, nàng nhìn mỹ nam kia, lẽ nào hắn là Vân Tê Vương trong truyền thuyết, Nam Cung Hạo Thiên?

Tương truyền, hắn là cháu trai của hoàng đế đương triều và là người mạnh nhất trong Vân Tê. Mới ngoài hai mươi tuổi, đạt tới Linh Thiên, cũng có nhiều đóng góp cho đất nước nên được đặc cách gọi là Vân Tê Vương, dùng tên nước để làm phong hiệu thì hắn là người đầu tiên trong lịch sử!

“Không biết Phượng thừa tướng đại giá sân viện cũ nát của ta có chuyện gì không?" Ánh mắt Phượng Khuynh Nguyệt thờ ơ hỏiPhượng Triêu Dương.

Nàng không hành lễ, ai thích hành lễ hay không cũng không liên quan gì đến nàng!

“Nguyệt nhi, không được vô lễ, còn không mau hành lễ với Vương gia!” Phượng Triêu Dương cau mày khi nghe câu nói này, nhưng ông ta vẫn tỏ ra rất hiền từ!

Phượng Khuynh Nguyệt càng cảm thấy buồn nôn khi nghe thấy âm thanh này, Phượng Triêu Dương này cũng thay đổi quá nhanh rồi!

“Không sao!” Giọng nói mê hoặc vang lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc nở một nụ cười.

Nụ cười này khiến tất cả nữ nhân có mặt ở đây đều choáng váng, trên má của mọi người đều ửng hồng, tất cả đều tnhư bị mê hoặc!

Người ta đồn rằng Vân Tê Vương này bản tính cô độc, lạnh lùng, chưa bao giờ thân thiết với người ngoài. Hôm nay sao lại cười, cười trông thật đẹp!

Từ lúc bước vào đây, Nam Cung Hạo Thiên đã nhìn chằm chằm vào Phượng Khuynh Nguyệt, đương nhiên mọi cử động của nàng đều ở trong tầm mắt của hắn. Hôm nay hắn đến là vì nàng, vì vậy hắn sẽ không trách nàng!

“Cảm ơn Vương gia thông cảm!” Phượng Triêu Dương chắp tay hành lễ với Nam Cung Hạo Thiên!

“Không biết Vương gia đến đây có chuyện gì?” Nam Cung Cảnh Minh tỏ vẻ châm chọc hỏi.

“Bổn vương hôm nay đến đây truyền thánh chỉ!” Giọng nói mê hoặc lại vang lên, sau đó lấy ra một đạo thánh chỉ!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Phượng Triêu Dương, người đang đi cùng Nam Cung Hạo Thiên cũng bị sốc, tại sao hắn không sớm nói có thánh chỉ!

Tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất thời điểm nhìn thấy thánh chỉ, ngay cả Nam Cung Cảnh Minh cũng quỳ xuống, dù không muốn cũng phải quỳ xuống, ai bảo nhìn thấy thánh chỉ giống như nhìn thấy hoàng đế!

Chỉ là trong lòng mọi người đều đang phỏng đoán, nội dung thánh chỉ thế nào là để Vân Tê Vương tự mình đem đến? Khi tất cả mọi người đang quỳ trên mặt đất, ngoài Nam Cung Hạo Thiên được miễn, có một bóng người khác vẫn đang đứng thẳng tại chỗ!

Những tia nắng lại chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của nàng, giống như dát vàng lên gương mặt của nàng vậy!

“Nguyệt nhi, không được lỗ mãng!” Phượng Triêu Dương ngẩng đầu nhìn Phượng Khuynh Nguyệt nhắc nhở.

“Đầu gối của ta không bao giờ quỳ gối trước người không liên quan!” Giọng nói độc đoán vang lên!

Ở thế kỷ 21 nàng chưa từng quỳ ai, dù có xuyên qua nàng cũng không quỳ!

"Lớn mật, Phượng Khuynh Nguyệt ngươi là thứ gì, thánh chỉ ngay tại trước mặt ngươi cũng dám không quỳ? Muốn kháng chỉ sao?" Phượng Niệm Ca vừa lên tiếng đã chỉ vào Phượng Khuynh Nguyệt chửi bới!

Thời điểm nàng ta nhìn thấy Nam Cung Hạo Thiên, nàng ta đã yêu hắn sâu sắc. Trước đây nàng ta chỉ nghe nói về vị Vân Tê Vương này có bao nhiêu tuyệt mỹ, nhưng nghe nói không bằng gặp một lần, nàng ta vừa thấy đã nhận định sẽ chỉ yêu hắn.

Hôm nay Vân Tê Vương đến Phượng phủ bọn họ tuyên chỉ, nhất định là chuyện tuyển phi. Nàng ta từng nghe nói, gần đây Hoàng Thượng để Vân Tê Vương tuyển phi, cho nên nàng nhận định hôm nay thánh chỉ liên quan tới việc tuyển phi.

Và người phi tử này chắc chắn sẽ là nàng ta. Muốn hỏi nàng ta vì cái gì tự tin như vậy, thì nàng ta là người thích hợp nhất trong ba người bọn họ.

Chuyện của Tam hoàng tử cùng Phượng Niệm Tuyết mọi người đều biết, Phượng Khuynh Nguyệt là một phế vật, cho dù hôm nay nàng thay đổi cũng tốt, cường đại cũng tốt, nàng đều không thoát khỏi được cái danh phế vật. Nhân vật Vân Tê Vương trong truyền thuyết này tuyệt đối sẽ không tuyển phế vật kia, cho nên chỉ có nàng ta!

(Tha cho nàng ta ngốc nghếch bị tình yêu làm cho lóa mắt, bây giờ nàng ta cũng là phế vật mà!)

Trong lòng Phượng Khuynh Nguyệt chế nhạo, nàng vươn tay vuốt Hỉ Nhi đang chuẩn bị động đậy: "Không biết ý tam tỷ là gì?"

“Ta đương nhiên là không có ý gì!” Không chút suy nghĩ trả lời, nhưng ngay khi vừa dứt lời, nàng ta cảm thấy mình đã phạm sai lầm, Phượng Niệm Ca chỉ vào Phượng Khuynh Nguyệt mà chửi: “Tiện nhân, ngươi dám mắng ta...”

Trước khi Phượng Niệm Ca dứt lời, nàng ta đã bị sợi dây do linh khí biến hóa trói chặt quanh cổ, hào quang màu đỏ bao quanh bởi tia nắng, thật là thần bí cao quý!

“Kẻ nào xúc phạm chủ nhân, phải chết!” Hỉ Nhi bay lên, giọng nói lạnh lùng tràn ra, trên người xuất hiện một tia sáng đỏ chói mắt!

Khi ánh sáng màu đỏ càng lúc càng chói mắt, sợi dây linh khí biến hóa càng ngày càng dày, thắt nàng ta càng ngày càng chặt.

Phượng Niệm Ca sợ hãi nhìn Hỉ Nhi nổi bồng bềnh giữa không trung, toàn thân tản ra hào quang màu đỏ. Nàng ta đã bị Phượng Khuynh Nguyệt phế đi đan điền, bây giờ không thể mất cả tính mạng. Không, không được, cổ bị ghìm, hô hấp gấp gáp đứt quãng lên tiếng: "Phụ thân... Phụ thân... Vương gia... Cứu ta!"

Nam Cung Hạo Thiên nghe thấy vậy, hắn thờ ơ quay đầu, thậm chí không nhìn cho nàng ta. Ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm Khuynh Nguyệt, lúc này trong mắt chỉ có một người, còn lại đều là không khí. Nhìn người kia cao ngạo giống như như con báo nhỏ, khóe miệng chàng bất giác nhếch lên!