Tại phủ của Phượng Thừa tướng nước Vân Tây thuộc Đại lục Huyền Vũ.
Một cơn đau nhức kéo dài đến khắp cơ thể khiến Phượng Khuynh Nguyệt bất chợt mở mắt ra,nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt. Trong mắt thoáng hiện lên chút kinh ngạc: Cô đang ở đâu đây?
Không phải cô đã chết rồi sao? Vì sao cô lại cảm thấy đau đớn?
Rõ ràng là vừa nãy cô đã bị nổ tan xác mà chết rồi, tại sao giờ cô vẫn còn sống chứ?
Bỗng nhiên những ký ức không thuộc về cô mãnh liệt ùa vào trong đầu của Phượng Khuynh Nguyệt!
Từng khung cảnh ký ức hiện lên vô cùng sinh động như những thước phim hoạt hình đang không ngừng xoay chuyển trong đầu cô.
Sau khi cô sắp xếp lại một chút tất cả những ký ức này, cơ bản cô đã biết đây là thế giới nào.
Theo những ký ức của nguyên chủ thì cô được biết nàng ấy cũng gọi là Phượng Khuynh Nguyệt, là nhị tiểu thư của Thừa tướng nước Vân Tê. Mẫu thân của nàng ấy đã qua đời khi nàng mới ba tuổi, chỉ lưu lại một nha hoàn hồi môn Khinh La làm bạn bên cạnh mà thôi.
Nàng còn có một người tỷ tỷ, muội muội và một người ca ca, ngoài ra còn có một vị hôn phu là Tam Vương gia của nước này.
Đây là một thế giới giả tưởng không hề có thật trong lịch sử có tên gọi là Đại lục Huyền Vũ, một thế giới lấy linh lực làm chủ, hơn nữa mảnh đất này còn chia ra làm ba quốc gia, lần lượt là nước Thiên Lan, Địa Huy và Vân Tê, nơi mà nàng đang ở.
Đại lục Huyền Vũ chia làm Thần giới, Nhân giới, Minh giới, Quỷ giới và Ma giới.
Ở đại lục Huyền Vũ, thế giới này lấy linh lực làm chủ và phân thành các cấp bậc như: “Linh Sỹ, Linh Sư, Linh Tướng, Linh Tôn, Linh Tông, Linh Thiên, Linh Thần, Linh Thánh và Linh Hoàng.” Và mỗi một giai đoạn đều phân thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp.
Ở thế giới này mỗi người đều có thể khế ước với thần thú.
Mà thần thú cũng chia cấp bậc: “Linh Thú, Địa Linh Thú, Trung Linh Thú, Thiên Linh Thú, Thần Linh Thú, Hoàng Linh Thú và Siêu Thần Thú cùng với Siêu Hoàng Thú được di truyền huyết mạch của thần thú thượng cổ.” Mỗi cấp bậc của linh thú cũng được phân ra từ cấp 1-10.
Cấp bậc của luyện đan sư là: “Dược Sỹ, Dược Sư, Dược Vương, Dược Tôn, Dược Tông và Dược Thần.” Mỗi một giai đoạn đều chia ra làm sơ cấp, trung cấp, cao cấp.
Mà ncar nước Vân Tê đều biết nàng là một phế vật, là phế sài không hề có linh căn. Chính vì điều đó nên nàng thường bị người khác bắt nạt, đánh mắng, không được sủng ái và bị vứt bỏ ở một sân nhỏ hẻo lánh này để tự sinh tự diệt, không ai quan tâm.
Lần này cũng vậy, hai tỷ muội trên danh nghĩa kia đẩy nàng xuống nước mới gây ra cái chết cho nàng ấy, vì vậy linh hồn của cô mới xuyên đến thế giới này.
Nghĩ đến đây Phượng Khuynh Nguyệt cong môi cười: “Là phế vật sao? Ta sẽ cho tất cả mọi người biết rốt cuộc ai mới là phế vật!”
Cô chính là nhân vật hàng đầu trong thế kỷ 21, trí tuệ của cô có thể coi là đứng đầu nhân loại thì làm sao có thể là phế vật được chứ?
Giọng nói lạnh lùng khiến cho căn phòng hoang vắng này càng trở nên lạnh lẽo hơn, nếu ông trời đã đưa cô tới thế giới này vậy thì cô nhất định phải sống một cách có ý nghĩa!
Âm thầm thề trong lòng, Phượng Khuynh Nguyệt cô hãy yên nghỉ đi, tôi sẽ thay cô trả lại mối hận và những đau khổ này của cô, những kẻ đã làm hại cô không ai có thể trốn thoát được.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi, người hù chết nô tỳ rồi. Người đã tỉnh lại thật sự quá tốt rồi, nếu như tiểu thư có mệnh hệ gì thì nô tỳ cũng không biết phải ăn nói ra sao với phu nhân ở trên trời!” Khinh La đang bưng nước nóng vào phòng thì nhìn thấy Phượng Khuynh Nguyệt đã tỉnh vội vàng nhào đến bên cạnh giường khóc lớn!
Phượng Khuynh Nguyệt nhìn nữ hài đang khóc lóc thì biết nàng ấy chính là Khinh La người chưa bao giờ bỏ rơi nàng rồi khẽ lên tiếng: “Khinh La ta không có việc gì, không phải ta vẫn tốt hay sao?”
Cả người Khinh La khẽ run lên. Tại sao lần này sau khi tiểu thư rơi xuống nước cảm giác như đã trở thành một người khác vậy, còn khác nhau ở đâu thì nàng ấy cũng nói không rõ được, dù sao không giống với tiểu thư trước đây. Tuy nhiên dù tiểu thư có thay đổi ra sao thì nàng vẫn chăm sóc tiểu thư suốt cuộc đời này.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng động.
“Làm sao mà đồ phế vật này vẫn chưa chết chứ. Như vậy mà ngươi vẫn còn chưa chết, mạng cũng thật là lớn! Nếu như ngươi không chết ở nơi đó thì cũng không nên chết trên giường, đi, mau lăn xuống đây cho ta!” Một giọng nói cay nghiệt và bén nhọn vang lên.
Phượng Khuynh Nguyệt cau mày lại đôi mắt lạnh lẽo nhìn nữ tử đang từ xa bước tới căn phòng, đó là một thiếu nữ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi với khuôn mặt thanh tú đang được mấy người vây ở giữa. Sau khi nhìn rõ diện mào của nàng ta, khóe môi xinh đẹp của Phượng Khuynh Nguyệt khẽ cong lên rồi nở một nụ cười quyến rũ, nàng biết nàng ta là ai, chính là một trong những người đã đẩy nàng xuống nước, là tam muội Phượng Niệm Ca!
“Tam tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta vừa mới tỉnh lại nên thân mình còn yếu ớt, cầu xin ngài bỏ qua cho tiểu thư nhà nô tỳ!” Khinh La dang tay ngăn cản trước giường của Phượng Khuynh Nguyệt.
Hôm nay dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì nàng ấy cũng sẽ không bao giờ để tiểu thư phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa, có trời mới biết nàng ấy đã sợ hãi như thế nào khi thấy tiểu thư bị người khiêng về!
Phượng Khuynh Nguyệt nghe vậy trong lòng bỗng có một dòng nước ấm áp chảy qua, Khinh La trong trí nhớ vẫn luôn đứng ra bênh vực nàng, vì vậy nàng ấy cũng thường xuyên bị đánh, nhưng dù có bị đánh như thế nào nàng ấy vẫn giúp nàng.
“Khinh La, là ai cho ngươi dũng khí để ngăn cản bản tiểu thư vậy? Có phải là tiểu tiện nhân kia ra lệnh cho ngươi không?” Phượng Niệm Ca chỉ vào Phượng Khuynh Nguyệt một cách châm chọc.
Tiểu tiện nhân?
Đôi mắt buốt giá của Phượng Khinh Nguyệt hơi nheo lại. Được lắm, rất được. Kiếp trước cũng chưa từng có ai dám gọi nàng như vậy, nhưng bây giờ lại có người dám gọi thế, quả thực là tìm chết mà!
Trước đây mắng chửi nàng như vậy là bởi vì lúc đó nàng chưa tới đây, nhưng bây giờ nàng kia bứt phải lông cọp rồi!
“Tam tiểu thư, tiểu thư nhà chúng ta dù gì cũng là nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng, không phải là tiểu tiện nhân trong miệng của ngài!” Khinh La nghe thấy vậy nổi giận trừng mắt với Phượng Niệm Ca.
“Nhị tiểu thư?” Phượng Niệm Ca bật cười chế giễu rồi nói với đám hạ nhân đi theo phía sau: “Các ngươi có biết nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng hay không?”
“Chúng nô tỳ không biết ạ, phủ chúng ta có nhị tiểu thư sao? Nhưng phủ chúng ta lại có một phế vật!” Đám hạ nhân đều phụ họa theo mà nịnh nọt.
“Ha ha ha!” Cả đám đều cất tiếng cười vang.
“Các, các người, các người sao lại có thể như vậy chứ!” Khánh La cực kỳ tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với mấy người Phượng Niệm Ca.
“Tiểu Thúy, Tiểu Hồng, bắt lấy con tiện tỳ này mang ra ngoài đánh chết cho ta!” Phượng Niệm Ca tức giận ra lệnh.
“Vâng!” Hai nha hoàn Tiểu Thúy và Tiểu Hồng được gọi đáp lại một tiếng rồi bước tới túm lấy Khinh La với vẻ mặt dữ tợn.
Khinh La nhìn thấy hai người đó muốn bắt mình, vội vàng nhắm chặt đôi mắt lại, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn đứng trước giường không hề có ý muốn tránh ra.
“A! Ai ui!” Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua, chỉ nghe thấy tiếng hét vang lên của hai người bọn họ mà chưa kịp đυ.ng vào Khinh La.
Tất cả mọi người kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, nhìn hai người chật vật ngã trên mặt đất hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này chỉ nhìn thấy Phượng Khuynh Nguyệt bước ra từ phía sau Khinh La, nhìn Phượng Niệm Ca bằng ánh mắt vô cảm: “Phượng Niệm Ca, ai cho phép ngươi tác oai tác quái trên địa bàn của ta? Ai cho ngươi cái quyền đánh nha hoàn của ta?”
Vẻ mặt khí phách và nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt xinh đẹp giống như một con báo đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, vừa cao quý lại có chút nhàn nhã, đây đã không còn là Phượng Khinh Nguyệt ngốc nghếch và yếu ớt trước kia nữa.
Phượng Niệm Ca nghe thấy vậy hoàn toàn không để ý tới sự thay đổi của Phượng Khinh Nguyệt mà chỉ vào nàng, tức giận lên tiếng: “Tiện nhân, bản tiểu thư muốn đánh nha hoàn của ngươi còn phải xin phép ngươi sao?”
Nói xong, lập tức rút chiếc roi quấn quanh eo ra rồi đánh về phía Phượng Khuynh Nguyệt.
Thấy vậy Khinh La vội vàng chắn trước mặt nàng nhưng chỉ nhìn thấy Phượng Khuynh Nguyệt kéo nàng ấy ra, khẽ mỉm cười với nàng ấy.
Phượng Khuynh Nguyệt hơi nhấc tay lên đã dễ dàng tiếp được đầu roi mà Phượng Niệm Ca vừa đánh tới.
Một chiếc roi dài xinh đẹp đang bị nàng và Phượng Niệm Ca mỗi người nắm một đầu, ngay lập tức kéo dài thành một đường thẳng.
“Hơ!” Phượng Niệm Ca nhìn nàng với ánh mắt đầy kinh ngạc, bình thường một phế vật không hề có linh lực bị đánh cũng không dám đánh trả hay bị mắng cũng không dám hé răng đáp lại, nay lại dám bắt lấy roi của nàng ta.
“Phượng Khinh Nguyệt, lá gan của ngươi cũng rất lớn đấy!”
Lời chất vấn vẫn chưa nói hết thì Phượng Khuynh Nguyệt đã đột ngột dùng sức nắm chặt lấy chiếc roi và giật mạnh, Phượng Niệm Ca ở phía đối diện không phải là đối thủ của nàng, nên chiếc roi dài buông lỏng bay về phía Phượng Khuynh Nguyệt.
“Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi dám cướp roi của ta?” Giây phút này Phượng Niệm Ca vẫn không hề nhận ra rằng một người không có linh lực như Phượng Khuynh Nguyệt lại có thể cướp được chiếc roi trong tay của Linh Sư sơ cấp như nàng ta.
Phượng Khuynh Nguyệt nghe vậy lập tức nở nụ cười quyến rũ, sau đó vung roi đánh về phía Phượng Niệm Ca. Lúc này chiếc roi trong tay nàng tựa như một con rắn sống động.
“A! A!” Làm sao Phượng Niệm Ca có thể là đối thủ của người người đứng đầu vương bài lính đánh thuê đến từ thế kỷ 21 - Phượng Khinh Nguyệt cơ chứ, nên chỉ có thể nằm vật xuống đất gào thét thảm thiết.
Đám hạ nhân đều ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhìn Phượng Khuynh Nguyệt ngày thường vẫn không dám đánh trả hay cãi lại, giờ đang cầm chiếc roi quất mạnh lên người Phượng Niệm Ca.
Nhìn thấy trên người nàng ta đều là vết thương lúc này nàng mới dừng tay rồi tiến lên mấy bước dùng một chân giẫm lên cổ tay của Phượng Niệm Ca đang nằm trên mặt đất. Vốn dĩ một tiếng tiện nhân của nàng ta đã chọc giận nàng, hơn nữa dáng vẻ hung hăng ức hϊếp người vừa nãy của nàng ta chính là tự tìm chết. Vì vậy một giẫm này rất dứt khoát, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, âm thanh cổ tay đã đứt gãy của Phượng Niệm Ca vang lên.
“A!” Lúc này sắc mặt của nàng ta đã trở nên tái nhợt nhưng vẫn không hề ăn năn mà lớn tiếng chửi rủa: “Phượng Khuynh Nguyệt đồ tiện nhân nhà ngươi lại dám đối xử với ta như vậy!”
Nàng nhìn Phượng Niệm Ca từ trên cao, khóe môi nở một nụ cười: “Tam muội, con người ta cái gì cũng tốt, nếu có ân thì phải báo đáp còn có thù thì cũng phải trả, nhưng ta sẽ trả lại gấp mười lần!”
“Muội nói xem ta nên đối xử với muội như thế nào đây hả muội muội tốt của ta? Hay là để muội nếm thử tư vị khi làm một phế vật có được không?” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Phượng Niệm Ca khϊếp sợ không thôi.
“Phượng Khuynh Nguyệt, ngươi dám, ngươi dám đối xử với ta như vậy phụ thân và đại tỷ sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Vậy sao?” Phượng Khuynh Nguyệt không đáp lại mà hỏi ngược lại: “Vậy thì ta rửa mắt mong chờ!”
Nói xong lại vung roi lên đánh về phía đan điền của Phượng Niệm Ca.
Nàng biết linh lực của những người tu tiên đều được tập trung tại đan điền nên chỉ cần đánh vỡ đan điền của nàng ta thì nàng ta sẽ trở thành một phế vật không có linh căn.
Giày vò nàng ta còn tốt hơn so với việc gϊếŧ chết nàng ta!
Phượng Niệm Ca kinh ngạc nhìn nàng, nàng ta đã nhắc tới phụ thân và tỷ tỷ rồi mà Phượng Khuynh Nguyệt vẫn dám đối xử như vậy với nàng ta.
Bỗng chốc một tiếng hét thảm thiết vang lên: “A!”
Khi tiếng thét vừa dứt? Phượng Niệm Ca đã ngất đi.
Đan điền của nàng ta đã vỡ vụn, từ đây không thể tu luyện linh lực được nữa, đây chính là hình phạt tốt nhất dành cho nàng ta.
Phượng Khuynh Nguyệt cười chế nhạo lạnh lùng nói với đám hạ nhân vẫn còn đang ngây người tại chỗ: “Đến khiêng Tam tiểu thư của các người rồi cút đi cho ta, đừng làm bẩn nơi này của ta!”
Giây phút đó, nhờ giọng nói của nàng đám hạ nhân đang kinh sợ mới tỉnh táo lại, tất cả đều cúi đầu sợ hãi khi nhìn thấy Phượng Khuynh Nguyệt. Nhị tiểu thư vừa rồi hoàn toàn không phải là người mà là ma quỷ, quá đáng sợ rồi!