Khi Thẩm Ngọc Hà tỉnh lại, trời đã về chiều muộn. Y quen miệng muốn gọi Dạ Hiên nhưng chợt nhận ra bản thân mình vẫn còn ở lại Đông cung.
Đã bệnh đến ngất đi như vậy rồi mà Bắc Lạc Yến vẫn kiên quyết giữ người lại. Chẳng lẽ hắn muốn phạt y rồi mới chịu thả người sao?
Trong lúc thiếu niên còn đang phiền não không biết bản thân sẽ bị Bắc Lạc Yến hành hạ kiểu gì thì người nọ đã vội vàng chạy đến trước mặt y, khuôn mặt tuấn tiếu ngập tràn lo lắng.
"Thẩm Hà, ngươi tỉnh rồi." Hắn giấu không được vui mừng mà nắm lấy tay y. "Thái y nói ngươi chỉ bị say nắng thôi. Nghỉ ngơi một chút là khỏe."
"Nghỉ ngơi một chút... là mấy tuần?"
Tay đột nhiên bị nắm lấy khiến Thẩm Ngọc Hà vô cùng không thoải mái nhưng y vẫn phải bày ra vẻ mặt bình thản mà hỏi thái tử.
Trước câu hỏi của thiếu niên, thái tử hơi ngẩn người một chút, sau đó hắn đột nhiên nổi giận đùng đùng mà đánh mạnh vào thành giường dọa Thẩm Ngọc Hà sợ hãi suýt quỳ rạp xuống.
"Ngươi đứng dưới nắng có tí mà đòi nghỉ ngơi hẳn mấy tuần sao? Bổn thái tử nói cho Thẩm Hà ngươi biết. Nghỉ ngơi một chút là không có nghỉ ngơi. Ngày mai ngươi vẫn phải đến đây gặp bổn thái tử."
Bắc Lạc Yến đã tức giận như vậy, Thẩm Ngọc Hà cũng không dám làm trái ý hắn, đành ngoan ngoãn hành lễ:
"Nô tài đã nghe rõ. Trời đã sắp tối, nô tài xin phép cáo lui."
Ngay lúc Thẩm Ngọc Hà muốn mau chóng thoát khỏi tên thái tử tâm tình bất thường này thì đã bị người giữ lại.
"Từ từ đã."
Không biết vì sao, Thẩm Ngọc Hà nhìn ra được thần sắc lúng túng trên mặt người thanh niên. Thái tử cũng phát hiện ra y đang nhìn mình chằm chằm liền quay mặt đi nơi khác.
Mà tựa đầu lên vai Bắc Lạc Thụy làm nũng chính là vị công chúa được hoàng thượng yêu thương nhất, ngũ công chúa Bắc Lạc Nguyệt. Nói ngũ công chúa xinh đẹp như hoa xuân, trong sáng như trăng thu quả không sai. Nàng không chỉ mỹ lệ đến động lòng người mà còn nhanh nhẹn hoạt bát chọc người người yêu thích. Muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn ngây thơ có ngây thơ. Ai lại không thích ngũ công chúa cơ chứ.
"Mấy người đang làm gì vậy?" Thái tử giấu không được tò mò mà kéo tay Thẩm Ngọc Hà lại gần bàn của tam hoàng tử.
"Thái tử đến rồi." Một vị hoàng tử cười hì hì tránh sang một bên cho Bắc Lạc Yến cùng thư đồng của mình thấy toàn cảnh. "Bọn đệ đang so chữ với nhau. Huynh muốn thử sức không?"
"Ha ha nhị hoàng huynh, chữ huynh xấu quá! Thua xa Lâu Vũ rồi." Ngũ công chúa cười nhạo mà chỉ trỏ nhị hoàng tử đang mang dáng vẻ bực dọc đứng một bên.
Nghe đến cái tên quen thuộc, Thẩm Ngọc Hà bất giác đưa mắt nhìn sang vị trí còn lại bên cạnh tam hoàng tử. Quả nhiên liền đối diện với con ngươi trầm tĩnh như nước của trưởng từ nhà Lâu thừa tướng. Tâm trạng vui vẻ vì được đến thượng thư phòng cũng vì thế mà giảm hơn nửa.
Y đã quên mất, Lâu Vũ là thư đồng của tam hoàng tử.
Bên kia, công chúa Bắc Lạc Nguyệt không ngừng lôi kéo ống tay thái tử, năn nỉ hắn tham gia trò chơi nhưng bị người vô tình mà đẩy ra.
"Thái tử, thư đồng của tam hoàng huynh đang chiếm ưu thế kìa, đừng để tam hoàng huynh đắc ý."
"Trò chơi trẻ con này mà cũng muốn ta tham gia sao!" Thái tử không vui mà bĩu môi.
Ai chẳng biết chữ hắn xấu như gà bới, câu cú lại trống rỗng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu để Thẩm Hà thi thì may ra còn có cơ hội thắng. Nhưng hắn lại không thích để y tham gia vào mấy việc này. Bắc Lạc Yến tính dẫn người của mình đi lại không ngờ bị một cánh tay trắng bệch cản lại.
"Ngươi là Thẩm Hà phải không?" Bởi vì vừa ho một đợt dài nên giọng nói của tam hoàng tử có phần suy yếu nhưng vẫn giữ được khí thế uy nghiêm của dòng dõi hoàng gia. "Muốn thử sức một chút không?"
"Hắn học hành ngu dốt làm sao sánh được với thư đồng tài giỏi vang danh kinh thành của tam hoàng huynh. Thẩm Hà, chúng ta đi."
Thái tử cười nhạo nhìn con ma ốm Bắc Lạc Thụy. Hắn lần nữa vươn tay ra muốn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia nhưng lần này lại chỉ bắt được không khí. Thái tử hoảng hồn nhìn thiếu niên gấp không chờ nổi mà lẫn vào trong đám người.
"Nô tài có thể thử sức ạ?"
Thẩm Ngọc Hà cẩn thận hỏi lại tam hoàng tử lần nữa. Đáp lại y là một nụ cười nhợt nhạt cùng giọng nói trầm ấm của tam hoàng tử:
"Cứ tự nhiên."
Thẩm Ngọc Hà nhanh nhẹn cầm lấy bút lông đã thấm sẵn mực. Y đưa mắt nhìn mặt giấy đã chi chít chữ, dễ dàng tìm ra được đâu là chữ của Lâu Vũ. Giữa một biển chữ, quả thật chữ của người này là nổi bật nhất. Nét bút cứng cáp, khi viết không hề run tay ngược lại từng câu từng chữ đều thẳng hàng, khoảng cách đều tăm tắt thể hiện bản thân hắn là người ngay thẳng, biết phải trái đúng sai. Thẩm Ngọc Hà có chút không phục mà nhìn Lâu Vũ lại không ngờ rằng người này cũng đang nhìn mình, y vội vàng cụp mắt xuống bắt đầu đặt bút lên mặt giấy.
Lâu vũ viết bốn chữ "An bần lạc đạo", Thẩm Ngọc Hà liền ghi bên cạnh bốn chữ "Đa văn vi phú".
Ghi xong, y chưa kịp đặt lại bút thì phía sau đã vang lên một giọng nói:
"Chữ tốt! Chữ tốt!"
Không biết thái phó đã trở lại phòng từ bao giờ, chỉ biết người cầm tờ giấy đầy đủ chữ của các thư đồng, hoàng tử, công chúa lên mà không hết lời khen ngợi. Mà người được khen ngợi nhiều nhất không ai khác là Lâu Vũ. Tất nhiên, thái phó vẫn không quên phê bình hắn một chút:
"Tuy từng từ từng chữ của ngươi rất sắc sảo nhưng lại quá cứng ngắc. Trong nhiều vấn đề không nên đặt lý lên trước mà quên suy xét đến nhân. Còn chữ đứa nhỏ bên cạnh..." Thấy thái phó nhìn mình, Thẩm Ngọc Hà bất giác nín thở mà chờ đợi. "Lại quá mềm nhưng xen trong cái mềm lại có cái cứng. Bởi vì cứng mềm không đúng chỗ mà khi chuyển nét không khỏi lao đao một chút. Tuy so với Lâu Vũ còn kém nhưng ta lại thích nét chữ của ngươi hơn. Hắn chỉ có thể ở sâu trong rừng trúc nhưng ngươi có thể bay nhảy ở chốn quan trường."
"Thái phó nói vậy là sao? Cuối cùng vẫn là thư đồng nhà huynh thắng mà." Ngũ công chúa chán nản mà chống cằm. Tam hoàng huynh cái gì cũng giỏi, để huynh ấy thất bại một lần thật khó.
"Bắc Lạc Nguyệt, đâu phải lúc nào người được khen nhiều hơn sẽ là người thắng đâu. Chưa kể Thẩm Hà cùng Lâu Vũ mỗi người một điểm mạnh điểm yếu riêng. Chúng ta cứ coi như là bọn họ chưa phân thắng bại."
"Vậy hoàng huynh, huynh thích ai hơn?"
Lâu Vũ ngồi bên cạnh không hề quan tâm đến cuộc trò chuyện của hai người. Từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ xem đây là cuộc thi nên cũng chẳng màng thắng thua. Nhưng Lâu đại thiếu gia lại tiếc nuối.
Nếu như Thẩm Ngọc Hà biết điều một chút, bớt chọc tức người một chút hẳn có thể kiếm được bạn tốt thay vì chơi bời với đám công tử vô năng kia. Lâu Vũ lần nữa đưa mắt nhìn Thẩm Ngọc Hà. Tưởng rằng thiếu niên sẽ kiêu ngạo mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn như mọi lần, lại không ngờ đập vào mắt Lâu Vũ lại là vành tai đỏ ửng cùng nụ cười e thẹn của thiêu niên. Hắn cho rằng bản thân mình nhìn nhầm, muốn nghiêng đầu để thấy rõ hơn, cùng lúc này bên tai Lâu Vũ chợt vang lên một giọng nói có phần suy yếu:
"Ta chọn Thẩm Ngọc Hà."
Chú thích:
* An bần lạc đạo: Lấy sự giữ gìn đạo nghĩa làm vui mà ở yên trong hoàn cảnh nghèo khó (Trích từ điển Hán Nôm).
* Đa văn vi phú: Không giàu bằng tiền của mà giàu bằng học vấn tri thức (Trích từ điển Hán Nôm).