"Hắn không thể thấy mặt trời, thấy mặt trời hắn sẽ bị thiêu cháy... Phốc! Quanh thân bốc khói!..."
Chương 7: Người chết thứ hai.
Lô Nghị Kiều bình phục một hồi lâu, mới rốt cục chậm rãi mở miệng: "Khi còn bé cha mẹ tôi ở nước ngoài công tác không thường xuyên về nước, một quãng thời gian rất dài tôi đều ở nhà cô và dượng tôi. Hai người bọn họ đối với tôi đặc biệt tốt. Sau đó cô tôi sinh con, là một đứa bé trai. Đứa nhỏ đặc biệt đáng yêu, thế nhưng chờ đến khi đứa nhỏ lớn lên, chúng tôi liền phát hiện, trên người và trên mặt em trai tôi bị nổi bọng nước, đặc biệt sau khi phơi nắng, hiện tượng này càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Cô và dượng tôi mang theo đứa nhỏ đi tìm rất nhiều bác sĩ, cuối cùng mới chẩn đoán xác thực, là bệnh porphyrin. Bác sĩ nói bệnh này có rất ít người mắc phải, bọn họ không có phương pháp trị liệu hữu hiệu. Cô và dượng bỏ ra rất nhiều tiền, cuối cùng cũng không thể bảo vệ được mạng của con mình. Em trai mất rồi, cô tôi cũng mắc phải bệnh trầm cảm, tự sát mấy lần. Dượng tôi vì chăm sóc cô, nên phải xin nghỉ việc. Một gia đình tốt như vậy, cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh tối tăm. Cho nên khi đó tôi đã ghi nhớ căn bệnh này. Lên đại học tôi thi vào ngành y, chuyên nghiên cứu bệnh về máu, tôi chỉ muốn tìm được phương pháp hữu dụng để trị liệu bệnh này, đừng làm cho nó hại người nữa..."
"Phương án trị liệu kia, cũng chính là do cậu nghiên cứu ra?"
Lô Nghị Kiều gật gật đầu."Tôi thấy nước ngoài đã từng nghiên cứu căn bệnh này, liền kết hợp với phương án nghiên cứu của bọn họ... Sau đó, bắt đầu nghiên cứu lâm sàng..."
"Nếu là quan điểm của cậu, tại sao cậu lại không nói ra?"
Lô Nghị Kiều ngẩng đầu lên: "Cảnh sát, chúng tôi nghiên cứu y học, chỉ có ý nghĩ không thì không được, nhất định phải làm thí nghiệm lâm sàng mới có thể chứng minh. Sau đó tôi đi tìm thầy giáo nói ý nghĩ của tôi, thầy ấy nói, dùng danh nghĩa sinh viên sẽ rất khó được phê duyệt, coi như được phê duyệt kinh phí để thí nghiệm sẽ không nhiều, mà nếu ông ấy đứng ra, có thể dùng danh nghĩa của toàn bộ tổ nghiên cứu khoa học để xin phê duyệt, như vậy bất kể là kinh phí, hay là nhân lực, đều sẽ sung túc hơn một chút."
"Cho nên cậu đồng ý?"
Nghe đến Phương Lễ Nguyên hỏi như vậy, Lô Nghị Kiều cười đến có chút bi thảm: "Tôi có thể không đồng ý sao? Thầy giáo nói không sai, bằng vào lai lịch của tôi, e sợ lại qua năm năm mười năm, cũng không thể xin nổi được kinh phí và nhân lực, nếu như tôi muốn nhanh chóng nghiên cứu ra thành quả, chỉ có thể đi theo con đường kia của thầy giáo.. Nghiên cứu rất thuận lợi, sau đó thầy giáo nói với tôi, hạng mục này có thể nhận được giải thưởng, vì tranh thủ đoạt giải, tốt nhất có thể để cho mấy lão chuyên gia ký tên ở dưới luận văn..." Nói đến chỗ này, Lô Nghị Kiều trở nên kích động bi phẫn: "Nhưng là tôi thế nào cũng không nghĩ tới... Thầy giáo dĩ nhiên... lại không hề đưa tên tôi vào luận văn."
Từ trên mặt Lô Nghị Kiều chảy xuống hai hàng nước mắt.
Phương Lễ Nguyên nhìn Thẩm Nghiêm, trong ánh mắt cũng có chút không đành lòng.
Ngừng một phút chốc, Thẩm Nghiêm mở miệng: "Buổi tối ngày 18 tháng 9, cậu ở đâu?"
Nghe thấy đề tài đã chuyển đổi, Lô Nghị Kiều hơi sững sờ, cậu mở to đôi mắt còn mang theo nước mắt, có chút chần chờ mà nói: "Ngày đó là lễ trao giải, tôi không mấy vui vẻ, đi uống rượu..."
"Đi uống với ai?"
"Bước đầu đo lường, người chết là bị đâm thủng tim mà chết —— chính là do cọc gỗ kia, thời gian tử vong đại khái là tối hôm qua từ 10 đến 12 giờ" Làm xong bướcc đầu kiểm tra thi thể, Tưởng Duệ Hằng đứng dậy, nói với Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm nhíu nhíu mày: "Tối hôm qua? Không phải sáng nay?"
Tưởng Duệ Hằng vô cùng xác định mà lắc lắc đầu.
"Nhưng là nhân viên quản lý nói là sáng sớm hôm nay phát hiện thi thể, còn thấy có bóng người chạy mất." Giang Lệ tiếp lời, hắn nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Lẽ nào sáng nay hung thủ đến đây để vứt xác?"
"Không, thi thể này tuy rằng quả thật là bị vứt tới đây, thế nhưng tuyệt đối là người chết từ đêm hôm qua, bất kể là vết thương trên ngực hay là tư thế cứng ngắc của thi thể, đều có thể nói rõ điểm này." Tưởng Duệ Hằng lần thứ hai phủ định.
Thẩm Nghiêm cùng Giang Lệ nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người hiển nhiên đều nghĩ tới cùng một vấn đề: Vậy người nhân viên quản lý sáng sớm hôm nay phát hiện là ai?...
"Đội trưởng Thẩm, phiền phức tới đây một chút." Trình Tấn Tùng từ một bên khác đi tới, đối với Thẩm Nghiêm vẫy tay.
Thẩm Nghiêm đi tới.
Trình Tấn Tùng chỉ vào bụi cỏ trước bia mộ, nói với Thẩm Nghiêm, "Thi thể hẳn là bị bắt tới đây, bên này có vết tích tha kéo rất rõ ràng. Cho nên, hung thủ hẳn là từ bên kia lại đây."
Thẩm Nghiêm lại nhíu mày —— phương hướng này cùng với phương hướng nhân viên quản lý chứng kiến người kia chạy đi, căn bản là hai phương hướng khác nhau.
"Chúng tôi tìm được con đường hung thủ kéo thi thể đi, ngoại trừ có vết máu lẻ tẻ, không có phát hiện gì khác lạ. Thế nhưng ở trên đường bên kia ngược lại phát hiện một lốp xe, đoán chừng là xe hung thủ dùng để vận chuyển thi thể. Hiện tại Gia Vũ đang đo lường bánh xe đó, nhìn xem có thể phát hiện được manh mối gì không."
"Được." Thẩm Nghiêm gật gật đầu, lại nhìn bên dưới ngọn núi —— hi vọng bên dưới ngọn núi kia hai người kia có thể hỏi được chút tin tức hữu dụng.
Mà một mặt khác, Phương Lễ Nguyên cùng Trình Hải Dương cũng đi tới ngôi làng nhỏ nằm ở dưới chân núi —— nói là làng tựa hồ không quá thỏa đáng, chỉ có mười mấy căn nhà thưa thớt, không có quy luật gì phân tán ở đây, hai bên đường lau sậy mọc um tùm, còn có mấy bãi rác thải vứt lung tung, hai người đi ở bên trong hồi lâu..chỉ thấy mấy cụ già.. hơn nữa những người này đều dùng một loại ánh mắt đề phòng nhìn bọn họ.
"Này, Lễ Nguyên... Anh có cảm giác nơi này quái quái hay không?..." Trình Hải Dương nhẹ giọng nói với Phương Lễ Nguyên.
"Kỳ quái? Đại khái chính là ít người một chút." Phương Lễ Nguyên cười cười: "Xung quanh thôn này không có ruộng, hơn nữa lại gần nghĩa địa, phỏng chừng người trẻ tuổi cũng không muốn sống ở đây, đại khái đều đi ra ngoài làm việc. Cậu không chú ý tới chúng ta nhìn thấy đều là mấy cụ già sao? Mấy ông bà lão này đột nhiên nhìn thấy có người lạ đến, có chút phòng bị cũng là bình thường mà."
Trong lúc nói chuyện, một ông lão khoảng năm mươi sáu mươi tuổi đi tới trước mặt hai người, Phương Lễ Nguyên lập tức lôi kéo Trình Hải Dương nghênh đón: "Chào ông, chúng tôi là cảnh sát, muốn hỏi ông chút chuyện. Sáng này ông có thấy người từ trên núi chạy xuống không?"
"Trên núi? Trên núi bên kia đều là mộ phần! Sáng sớm ai lại từ nghĩa địa chạy xuống đây?" Lão đầu cũng không biết là nghe không hiểu, giọng oang oang mà nói, bước chân cũng không ngừng lại.
Lễ Nguyên cùng Hải Dương nhìn nhau liếc mắt một cái, đều lộ ra một nụ cười khổ.
Trong lúc hai người dự định tìm một người khác hỏi một chút, đột nhiên, bên cạnh truyền đến âm thanh nhẹ nhàng bắt chuyện.
"Này —— —— "
Hai người sững sờ, theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy bên cạnh đám lau sậy, có một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang vẫy tay với bọn họ.
Hai người liếc mắt nhìn, liền đi về phía người kia.
Đến gần, hai người mới nhìn rõ ràng, cậu thanh niên này vóc người tầm trung, mặt tròn, da dẻ có chút trắng trẻo vượt quá tầm thường, mặc một bộ quần áo cũ kỹ, nhìn qua quái dị không nói ra được.
"Các anh có phải là đang tìm người?..." Người kia đến gần, nhỏ giọng hỏi.
"Ừm. Chúng tôi muốn tìm người sáng sớm từ trên núi chạy xuống đây." Phương Lễ Nguyên nói.
"Khà khà, tôi biết nha..." Cậu thanh niên lộ ra nụ cười giả vờ thần bí.
"Cậu biết? Cậu thấy người kia?" Trình Hải Dương truy hỏi.
Cậu thanh niên không có trả lời ngay vấn đề của bọn họ, mà là rất cẩn thận nhìn chung quanh một chút, phát hiện bên người không có ai, mới tiến đến trước mặt hai người, nhỏ giọng mà lại vô cùng thần bí mà nói: "Đây không phải là người... mà là ma..."
"Cái gì? Ma?" Trình Hải Dương không rõ.
"Hắn chỉ xuất hiện vào buổi tối thôi..." Cậu thanh niên tiếp tục vô cùng thần bí mà nói: "Hắn không thể thấy mặt trời, thấy mặt trời hắn sẽ bị thiêu cháy... Phốc! Quanh thân bốc khói!..."
"Hả?" Hai người đều lấy làm kinh hãi. Trình Hải Dương vừa định truy hỏi, ngay lúc này, cậu thanh niên thật giống như nhìn thấy gì, thất kinh chạy đi, Phương Lễ Nguyên cùng Trình Hải Dương lập tức đuổi theo, thế nhưng chỗ này vừa rắc rối vừa phức tạp, chuyển biến một cái, cậu thanh niên kia liền biết mất.
"Ha, Lễ Nguyên, " Trình Hải Dương một bên tiếp tục dùng mắt nhìn bốn phương tám hướng, một bên chống nạnh thở hổn hển nói: "Tôi mới vừa không nghe lầm chứ, có phải cậu ta là nói cậu ta nhìn thấy người kia chỉ xuất hiện buổi tối, gặp phải mặt trời toàn thân sẽ bị bốc khói?..."
"Ừ, tôi cũng nghe thấy..." Phương Lễ Nguyên cười khổ trả lời —— hắn biết đến Trình Hải Dương muốn nói cái gì, phù hợp với tiêu chí này, tựa hồ chỉ có một loại sinh vật...
"Tiên sư nó, " Trình Hải Dương không nhịn được mắng một câu thô tục: "Lúc này thật đúng là kỳ lạ..."
Hết chương 6.