Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê

Chương 46: Ngày Càng Xin Đẹp

“Khinh Tuyết?” Miêu Phượng Cầm chấn động, “Thật là thiếu nữ mười tám thay đổi lớn, càng ngày càng đẹp!” Trước kia xanh xao vàng vọt, tuy rằng biết cô không xấu, nhưng thật không ngờ cô sẽ xinh đẹp như vậy, làng trên xóm dưới đẹp không ai sánh bằng.

Sống đến tuổi này, lại gả cho Vương Chính Quốc, Miêu Phượng Cầm hiểu biết hơn rất nhiều người.

Bộ dạng của Phong Khinh Tuyết còn xinh đẹp hơn cả nữ chính trong phim, chỉ là vẫn gầy như trước, béo hơn chút thì càng xinh đẹp.

Phong Khinh Tuyết có hơi ngượng ngùng trước lời khen của Miêu Phượng Cầm, “Mợ cả!”

“Mau vào nhà, mau vào nhà, có nói cái gì chúng ta vào nhà nói.” Miêu Phượng Cầm mỉm cười kéo cô vào nhà.

Vương Chính Quốc nghĩ hẳn là cháu ngoại gái cho mình câu trả lời, trong lòng ông luôn nhớ về chuyện này, vội vàng rửa sạch tay, xách theo rìu vào nhà, củi lửa mặc kệ ở cửa, dù sao cũng không ai dám trộm.

Mới vừa vào nhà đã nghe Miêu Phượng Cầm trách cứ Phong Khinh Tuyết: “Cháu tới là được, mang đồ vật tới làm gì?”

Vương Chính Quốc nhìn kỹ hơn, thì nhìn thấy trên bàn đặt bốn năm quả quýt, bốn năm quả lê mùa thu, một miếng thịt khô lớn, một nắm đường, còn có một cái bình gốm, không biết bên trong có thứ gì.

Vương Chính Quốc lập tức thay đổi sắc mặt, “Tuyết, từ đâu ra?”

Phong Khinh Tuyết vội vàng giải thích: “Cậu cả, cậu và mợ đừng lo lắng, cháu không làm chuyện xấu, mấy ngày nay cháu bận rộn hối hả ngược xuôi bên ngoài, dựa vào số lương thực còn dư nhiều, đổi thành một ít đồ vật.”

Tiếp theo, cô bổ sung một câu: “Tiểu Vân còn nhỏ, chỗ của cháu không an toàn, cháu không dám đặt đồ vật ở trong nhà, cũng không dám nói cho Tiểu Vân, vẫn luôn giấu ở bên ngoài. Vì thế, tới thăm cậu cả mợ cả mới dám lấy ra. Cũng là nói cho cậu cả mợ cả một tiếng, không cần lo lắng cho cháu và Tiểu Vân, cháu nuôi nổi em ấy.”

“Cháu thật sự không có làm chuyện xấu?” Vương Chính Quốc không yên tâm hỏi.

“Cháu thề!” Phong Khinh Tuyết giơ tay thề với trời.

“Cho dù không có làm chuyện xấu, thì cũng bớt làm những chuyện này sẽ tốt hơn.” Vương Chính Quốc nghiêm mặt nói, “Cậu đã từng ra vào chợ đen, biết những nguy hiểm cần phải gánh vác, cháu còn trẻ tuổi, là một cô gái, đừng để bị người có tâm theo dõi. Ở trước mặt mợ cả cháu, cậu vẫn nói câu nói kia, cháu yên tâm, cậu và mợ cả cháu nuôi nổi cháu và Tiểu Vân.”

Đây mới là phong thái hành sự của người làm trưởng bối.

Phong Khinh Tuyết cảm động trong lòng, “Cháu đã biết, cậu cả, cháu biết lợi hại.”

Lúc này Miêu Phượng Cầm đã mở bình gốm ra, một vại dầu nành tràn đầy, không có năm cân cũng có ba cân.

“Tuyết, những chuyện này cháu đã phí rất nhiều tâm tư đúng không?”

Nghe Miêu Phượng Cầm hỏi, Vương Chính Quốc cũng hỏi một câu tương tự.

“Cháu có cách ở bên ngoài.” Phong Khinh Tuyết mơ hồ nói, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Cậu cả, Tiểu Vân đang chờ cháu ở nhà, cháu phải trở về, cháu đến đây để nói với cậu cả một tiếng, chuyện lần trước cậu nói cháu đồng ý rồi.”

Miêu Phượng Cầm vội hỏi là chuyện gì.

Vương Chính Quốc nhàn nhạt nói: “Chính là chuyện làm con dâu của Lục Chí Viễn. Kiều Kiều sống chết không muốn, tôi bèn nghĩ đến Tuyết.”

Nhắc tới Lục Chí Viễn, Miêu Phượng Cầm liền thay đổi sắc mặt.

“Ông biết rõ gia đình đó không phải trong sạch gì, vì sao ông lại nói với Tuyết? Kiều Kiều không muốn mới là đúng, muốn thì chính là đổ ngốc! Nhà ta là thành phần gì, nhà hắn là thành phần gì? Ông làm thế này không phải là hại Tuyết sao?”

“Bà thì biết cái gì? Tôi đều là vì lợi ích của bọn trẻ.” Vương Chính Quốc nói.

Nếu Lục gia thật sự không tốt, sao ông có thể để con gái hoặc cháu gái ngoại của mình làm con dâu cho Lục gia chứ?