Phong Khinh Tuyết nghe cậu cả nói xong, suy nghĩ đầu tiên chính là mình là người đang mang theo bí mật không gian rất lớn, chồng mình không ở bên cạnh mình thường xuyên, đối với cô càng thêm an toàn.
Cô chưa bao giờ có ý định nói bí mật này cho bất cứ người nào, bao gồm người bạn đời tương lai của mình.
Chỉ là, thành phần gia đình của Lục Giang có vấn đề.
Mặc dù cô không lớn lên ở thời đại này, nhưng cũng đã từng nghe nói qua một số chuyện về thời đại này, bà nội cô đã vì thuộc thành phần này mà phải chịu khổ sở, cô không biết bản thân có thể gánh vác những rủi ro mà thành phần gia đình nhà chồng mang đến nguy hiểm mười mấy năm hay không.
Cô kính nể quân nhân, nhưng cô không biết liệu bản thân có đủ dũng khí gả cho quân nhân, sống xa nhau cả đời hay không.
“Cậu cả, trước khi lập quốc đều chú ý môn đăng hộ đối, hiện tại không phải môn đăng hộ đối, mà là hôn nhân giữa gia đình giàu có và gia đình giàu có, hôn nhân giữa gia đình bình dân và gia đình bình dân, mặc kệ thế nào, trước kia Lục gia cũng xem như là gia đình giàu có, Lục Chí Viễn sống từ nhỏ trong nhung lụa, sao có thể nhìn trúng cô nhóc bần nông như cháu? Lục Giang là quân nhân, anh ta sẽ vui sao?” Phong Khinh Tuyết hỏi nghi hoặc của mình.
Cậu cả Vương nghe xong lại thản nhiên cười nói, “Mặc kệ trước kia như thế nào, tương lai như thế nào, hiện tại là thời đại nổi tiếng của bần nông(*). Hơn nữa, nếu bọn họ không muốn cưới cô gái ở gia đình bần nông, cậu cũng sẽ không đề xuất việc này với cháu.”
(*)Nông dân nghèo dưới chế độ cũ, không có đủ ruộng đất và công cụ sản xuất, phải đi làm thuê hoặc lĩnh canh.
“Cậu cả, cháu cần phải suy xét một chút.” Chuyện hôn nhân đại sự, cô không thể quyết định ngay được.
Cậu cả Vương gật đầu, “Tất nhiên. Hơn nữa, cho dù các cháu gặp mặt, cũng không nhất định phải thành hôn.”
Sau khi nói xong chuyện thì dì Vương về phòng trước.
Cậu cả Vương lui về phía sau một bước, đè thấp giọng nói với Phong Khinh Tuyết: “Tuyết, ngoại trừ gia đình của Lục Giang bị người ta lên án, những phương diện khác đều không có điểm xấu gì, về sau cháu sẽ biết, hiện tại không thể nói.” Nước phù sa không chảy ruộng ngoài(*).
(*)Thứ tốt không đưa vào tay người ngoài.
Nếu không con gái Vương Kiều của ông sống chết không muốn, ông cũng muốn kết làm thông gia với Lục Chí Viễn.
Nghĩ đến đây, cậu cả Vương chỉ có thể thở dài trong lòng, hận con gái mình không có khả năng nhìn người.
Con gái của những em trai em gái khác đều đã kết hôn, hiện giờ cô gái chưa kết hôn cũng chỉ có hai chị em Phong Khinh Tuyết và Phong Khinh Vân, cùng với đứa con gái không có mắt của mình, trong đó Phong Khinh Vân mới năm tuổi, có thể bỏ qua.
Sau khi hội họp với các em trai em gái trong nhà, cậu cả Vương dẫn hai người em trai đào một cái hầm ở góc tường để đựng khoai tây, khoai lang.
Sửa sang lại tất cả xong, bên ngoài nhìn không thấy dấu vết gì, cậu cả Vương lau mồ hôi, mở miệng nói: “Người, chúng ta đều gặp được, đồ vật cũng đưa đến, chúng ta trở về đi, đừng chờ đến trời tối, trên đường không dễ đi.”
Phong Khinh Tuyết vội vàng lấy bánh bột ngô và bánh cuộn trong sọt ra, “Cậu cả, mọi người ăn xong rồi đi.”
“Hai chị em cháu tự giữ lấy mà ăn.” Cậu cả Vương xoa đầu Phong Khinh Vân, nhìn Phong Khinh Tuyết đầy yêu thương, “Tuyết, cháu suy xét thật kỹ chuyện cậu đã nói với cháu, nếu cháu đồng ý, đến chỗ cậu nói một tiếng, cậu bảo cha Lục Giang phát điện báo, nói hắn nghỉ phép trở về để các cháu gặp nhau.”
“Vâng.”
Nghe câu trả lời dứt khoát của cô, cậu cả Vương cõng sọt rỗng, kẹp theo một bao tải rỗng, dẫn đầu bước ra khỏi cửa.
Phong Khinh Tuyết dẫn theo em gái đưa tiễn rất xa, mắt nhìn bọn họ rời đi, nhìn cho đến khi không thấy bóng dáng mới về phòng.
“Chị, cậu cả, cậu hai, cậu ba và dì út thật tốt.” Phong Khinh Vân mở miệng trước.
Giống như Phong Khinh Tuyết, cô bé cũng bị cảm động, duỗi tay nhét nửa chiếc bánh bông lan còn dư lai vào miệng chị mình.
Phong Khinh Tuyết không từ chối, “Cho nên về sau chúng ta phải hiếu thuận với bọn họ.”
“Vâng.”