Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê

Chương 38: Mai Mối

Vương Đại Cữu tính tình hàm hậu, người lại rất khôn khéo, là trụ cột Vương gia.

Đồng thời, ông cũng là bí thư chi bộ đại đội sản xuất Vương Lâu, nơi có Vương gia, kiêm luôn đại đội trưởng.

Nghe nói ông có thể kiêm nhiệm hai chức vụ, là bởi vì khi còn nhỏ ông là thư đồng của thiếu gia nhà địa chủ, có thể tính toán sổ sách, hơn nữa ông là người có nhân cách tốt, đối nhân xử thế công bằng và không thiên vị, sau kiến quốc, người dân địa phương đều rất ủng hộ ông ấy.

Nếu không phải ông ấy một lòng ở lại đại đội Vương Lâu, không muốn rời đi thì đã sớm lên chức làm ở công xã rồi.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, Phong Khinh Tuyết cũng biết, cậu hai, cậu ba và dì nhỏ đều tương đối kính phục cậu cả, lúc có chuyện đều sẽ đến hỏi ý kiến cậu cả Vương, sau đó mới quyết định.

“Cậu cả, có gì chuyện gì thì cậu cứ nói đi.”

Cậu cả Vương im lặng, khiến Phong Khinh Tuyết phải trực tiếp mở miệng.

“Em gái, em nói đi.” Thế mà cậu cả Vương lại nói với dì nhỏ Vương một câu như vậy.

Dì nhỏ Vương gật đầu, kéo tay Phong Khinh Tuyết, “Tuyết, dì và cậu cả muốn giới thiệu một đối tượng cho cháu được chứ?”

“Dạ?” Phong Khinh Tuyết ngây dại, nguyên chủ mới mười tám, nhanh như vậy đã bàn chuyện cưới hỏi?

Không sống ở thời đại này nên cô không biết, thời đại này con gái 17-18 tuổi đã kết hôn!

18 tuổi, là độ tuổi kết hôn hợp pháp.

“Cậu cả của cháu do dự rất lâu, sợ cháu chướng mắt chuyện hôn nhân này, nhưng dì nói mặc kệ như thế nào cũng phải hỏi ý kiến của cháu.”

Sau đó, dì nhỏ Vương nói ra chuyện mà bà lo lắng nhất, “Tuy rằng hiện tại cháu đã phân nhà, dì không thể tin tưởng tính cách của chị dâu cháu, trước đây bọn họ đã nghĩ ra chuyện gả cháu cho quang côn để đổi lương thực, về sau đói bụng, nói không chừng sẽ bán cả cháu lẫn Khinh Vân, dù các cháu đã phân gia cũng vô dụng, nhà này của cháu chỉ sợ cũng không giữ được, ai kêu chúng ta thường nói anh cả như cha, chị dâu như mẹ chứ. Cha mẹ cháu không còn, bọn họ cũng có lý do, có tư cách can thiệp chuyện cưới gả của cháu.”

Nghe xong lời này, trong lòng Phong Khinh Tuyết cả kinh, trên mặt cũng thể hiện vài phần sợ hãi, đúng thật là cô không nghĩ tới vấn đề này.

“Cho nên, chuyện khẩn cấp nhất chính là gả cháu ra ngoài, mang theo Tiểu Vân rời khỏi nơi này, cách xa bọn họ một chút, chuyện này cũng sẽ không xảy ra được.” Dì nhỏ Vương tính tình lanh lẹ, nói chuyện như súng máy, “Nếu cháu không đồng ý gia đình mà cậu cả cháu giới thiệu, đến lúc đó thì để dì giúp cháu, chọn nhà nào đó tốt, gả cháu qua đó. Chỉ là hiện tại cuộc sống mọi người khổ sở, rất nhiều nhà không nghĩ đến việc thêm một miệng ăn.”

“Dì út, cậu cả nói là người nào?” Phong Khinh Tuyết tò mò hỏi.

“Tuyết, dì nói ra nhưng cháu đừng bực cậu lớn của cháu. Người này tên Lục Giang, lớn hơn cháu mười tuổi, lớn lên khôi ngô tuấn tú, tính cách tốt, văn võ song toàn, đã ở trong quân ngũ mười hai năm. Nhưng mà thành phần gia đình không tốt, cha của cậu ấy là địa chủ, hiện tại trong nhà hai bàn tay trắng, cho nên mới chậm trễ đến bây giờ.” Dì nhỏ Vương bất giác đè thấp giọng, giọng nói không được vui sướиɠ như lúc trước, nhưng vẫn kiên trì nói hết câu.

Phong Khinh Tuyết nghĩ tới rất nhiều kiểu xuất thân, chỉ không nghĩ tới xuất thân gia đình như vậy.

“Địa chủ?” Trong đầu Phong Khinh Tuyết chợt lóe linh quang, “Có liên quan đến thiếu gia nhà địa chủ mà cậu cháu làm thư đồng sao?”

Dì nhỏ Vương nhìn cô với ánh mắt tán thưởng.

“Cha của Lục Giang chính là thiếu gia nhà địa chủ mà cậu cả của cháu bồi đọc sách, tên là Lục Chí Viễn. Sau kiến quốc, tài sản, đất đai nhà ông ấy đều bị quốc gia tịch thu, đất đai chia cho phần lớn bần nông và trung nông. Mẹ ông ấy và vợ không chịu nổi sự nhạo báng của nông nô, rất nhanh lần lượt qua đời, con trai cả và con dâu cả được nuông chiều từ bé thành quen, không chịu khổ nổi, cũng lần lượt ra đi, để lại hai nhóc con và ông ấy sống nương tựa vào nhau, chỉ có duy nhất con trai nhỏ Lục Giang tham gia quân đội trước kiến quốc, không chịu ảnh hưởng gì, nhưng nếu nói tiền đồ, về sau cũng không dám nhắc tới.”