Phong Khinh Tuyết kiên quyết đưa bát cơm cho bọn họ, “Chú, chú và anh Đại Trú đừng khách sáo như vậy, ăn no mới có sức lực làm việc không phải sao? Hơn nữa, hiện tại con thường xuyên đi ra ngoài xin cơm, đi nhiều nhà, gặp được người hảo tâm, lúc nào cũng có thể xin đủ đồ ăn cho con và Khinh Vân.”
Nghe thấy hai chữ xin cơm, trong lòng Phùng Nhị Hổ vô cùng khó chịu.
Nhưng không có cách nào, thứ nhất, bọn họ không có khả năng giúp đỡ hai chị em Hàn Khinh Tuyết, thứ hai, có quá nhiều người ra ngoài xin cơm, bọn họ cũng đã từng làm thế.
Sau khi ăn xong, hai cha con Phùng Nhị Hổ càng có sức làm việc.
“Khinh Tuyết, gỗ con lấy không tồi, kém cỏi nhất cũng là gỗ du già, tốt nhất gỗ hoa cúc lê, trước đây chỉ có những nhà giàu mới dùng được những thứ này.” Phùng Nhị Hổ làm thợ mộc quanh năm, rất có nhãn lực.
Phong Khinh Tuyết cười cười, “Đều là những thứ các hộ gia đình khác không cần ở trạm thu gom phế liệu.”
Phùng Nhị Hổ gật đầu, không hỏi nhiều.
Bữa trưa vẫn là cháo khoai lang đỏ và bánh bột ngô, hai cha con ăn đến trong lòng đều cảm thấy ấm áp.
Dựa theo yêu cầu của Phong Khinh Tuyết, bọn họ đã làm xong cửa ra vào và cửa sổ, lắp đặt chúng, làm tương đương rắn chắc, tiếp theo làm một cái thau tắm, sau đó dùng vật liệu gỗ dư lại làm một cái tủ quần áo, một cái tủ bát và bốn cái ghế nhỏ.
Rất nhiều trong số đó là đồ nội thất linh kiện, Phùng Nhị Hổ làm việc thuận tiện hơn rất nhiều, ít nhất ông không cần bào gỗ cắt gọt đánh bóng.
Chỉ là linh kiện không đầy đủ, chắp vá lung tung mới thành đồ nội thất, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Phong Khinh Tuyết không chê chút nào, nếu là hoàn mỹ không tì vết, mới khiến cho rất nhiều người chú ý, đó không phải một chuyện tốt.
Hai cha con Phùng Nhị Hổ và Phùng Đại Trụ sửa sang lại chiếc giường Khinh Tuyết sắp xếp, dùng gỗ cánh gà làm một cái chân giường và đặt nó lên.
Nguyên liệu dư lại cũng không lãng phí, hai cha con Phùng Nhị Hổ làm một cái chậu rửa mặt và một cái bồn rửa chân, dùng dải tre buộc chặt.
Cho dù bọn họ làm việc vô cùng chăm chỉ, cũng phải làm việc cật lực suốt hai ngày mới xong hết đồ đạc, buổi tối bọn họ về nhà với ba cân mì khoai lang mà Phong Khinh Tuyết đưa, ngoại trừ vợ của Phùng Nhị Hổ, những người khác đều không biết Phong Khinh Tuyết cho bọn họ lương thực làm tiền công cũng cho ăn cơm.
Vợ chồng Phùng Nhị Hổ làm như vậy cũng là vì không muốn gây phiền toái cho Phong Khinh Tuyết.
Có cửa ra vào và cửa sổ, có bàn ghế và giường tủ, cái nhà này rốt cuộc cũng trông khá hơn chút.
Phong Khinh Tuyết rất vừa lòng, chuyện thứ nhất cô làm là đun sôi vài nồi nước bằng chiếc nồi đồng lớn có chút gập ghềnh sau khi bị trạm phế liệu đập, rửa sạch thau tắm, thống khoái tắm rửa.
Ngày nào cũng hối hả ngược xuôi, kỳ cọ trước khi đi ngủ mỗi tối cũng chẳng ích gì, trên người đều nhanh hôi.
Sau khi tắm xong, cô cũng tắm cho Khinh Vân, thay một chiếc qυầи ɭóŧ sạch.
Lúc cô tắm rửa, Khinh Vân ở bên ngoài trông cửa, nếu không Khinh Vân nhất định sẽ phát hiện cô đang mặc một chiếc quần dài bên trong, nhưng chiếc quần dài cô mặc không thể giặt được, vì vậy cô chỉ có thể tạm thời cho vào giỏ đồ dơ bên trong không gian.
Lúc Khinh Vân ngủ say, Phong Khinh Tuyết sắp xếp lại vật tư trong không gian, tìm thấy rất nhiều quần áo mùa thu kiểu cũ và quần dài từ một đống lớn các loại vải, có rất nhiều những bông hoa nhỏ có nền màu vàng nhạt, cũng có một số có nền màu hồng phấn, những bông hoa nhỏ có nền màu xanh nhạt và những bông hoa có nền màu xanh lam thuần, cô may cho mình và Khinh Vân hai bộ quần áo mùa thu suốt đêm, một màu lam nhạt, một màu vàng nhạt.
Khinh Vân tỉnh dậy, nhìn thấy quần áo mới, cao hứng quơ chân múa tay trên giường.
“Chị, chị thật tốt.” Khinh Vân rúc vào trong lòng ngực cô, hạnh phúc híp mắt, “Theo chị dọn ra ngoài, em đã có cuộc sống tốt hơn bao giờ hết, có cơm ăn, có áo mặc, có nhà ở, có giường ngủ.”
Khinh Vân đếm trên đầu ngón tay, khiến Phong Khinh Tuyết bật cười không thôi.
Ôm cô bé thông minh lanh lợi này trong lòng, Phong Khinh Tuyết nghiêm túc nói: “Chị sẽ làm cho cuộc sống của em ngày càng tốt hơn.”
“Vâng.” Khinh Vân tin tưởng cô sẽ nói được làm được, không phải hiện tại đang sống những ngày tháng hạnh phúc hằng mơ ước sao?