Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê

Chương 29: Giúp Đỡ

“Bà đừng khách khí, sống trên đời, có ai không gặp qua khó khăn? Hôm nay cháu giúp bà một tay, tương lai cháu gặp chuyện khó khăn, nói không chừng cũng sẽ gặp được người hảo tâm giúp đỡ cháu.” Phong Khinh Tuyết múc một muỗng cháo đút cho bà ăn, “Bà ăn một chút gì đi, ăn no rồi sẽ cảm thấy tốt hơn, bệnh cũng sẽ được chữa khỏi. Bà tốt, Thiên Kỳ mới tốt.”

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi còn có Thiên Kỳ, tôi phải sống thật tốt.”

Cháo cùng nước mắt, bà Triệu nuốt xuống từng ngụm, giữa chừng nghẹn ngào không biết bao nhiêu lần.

Bà lão ăn xong cháo, hột vịt muối chưa ăn, Phong Khinh Tuyết đặt hột vịt muối trên đầu giường bà lão, đi phòng bếp rửa sạch chén, sau khi hỏi qua Triệu Thiên Kỳ sau, bột mì và bột ngô đều đổ vào bình lương thực của Triệu gia, lấy ra một mảnh giấy trắng từ trong không gian và cắt nó ra, đổ bột thuốc trị cảm và thuốc hạ sốt lên tờ giấy riêng biệt rồi gói chúng lại, trở lại trong phòng giao cho bà lão.

“Bà ơi, một ngày ba lần, một lần một gói, đây là thuốc trong ba ngày, chỉ cần đổ vào nước sạch là uống được.”

“Cảm ơn… Cảm ơn…” Ngoài nói lời cảm ơn, bà Triệu không biết nói cái gì mới tốt.

Phong Khinh Tuyết nói: “Bà ơi, cháo còn thừa ở trong nồi, buổi trưa hâm nóng lại cho bà và Thiên Kỳ ăn đi, cháu có việc đi trước.”

“Thiên Kỳ, giúp bà ngoại tiễn chị.” Bà Triệu thật sự không cử động nổi, chỉ có thể kêu cháu ngoại tiễn khách.

“Dạ!”

Triệu Thiên Kỳ dứt khoát đồng ý, đưa Phong Khinh Tuyết ra cửa, đôi mắt to tròn tràn đầy cảm kích, “Chị, cảm ơn chị.”

“Đứa trẻ ngoan, em phải ngoan ngoãn chăm sóc bà ngoại, mấy ngày sau chị lại đến thăm em và bà ngoại.” Phong Khinh Tuyết xoa đầu hắn, thở dài, không ở lâu, xoay người đi về phía trạm thu gom phế phẩm nơi các nhân viên đã làm việc.

Cô không biết còn bao nhiêu chuyện như vậy xảy ra nữa.

Nếu gặp phải thì cô có thể giúp được, không gặp thì cũng chẳng làm được gì.

Phong Khinh Tuyết trả lại xe ba gác cho chú Lý, phát hiện có người vận chuyển không ít phế phẩm đến đây, sắt vụn đồng nát, phế giấy gỗ mục cái gì cần có đều có, cô liền qua đó chọn lựa một ít.

Điều khiến cho cô vui sướиɠ nhất chính là, từ đống phế liệu đào ra một bức tranh vẽ tôm của Tề Bạch Thạch(*), còn có một bức vẽ ngựa của Từ Bi Hồng(**).

(*)Tề Bạch Thạch: Một trong hai danh họa vĩ đại nhất Trung Quốc. Tranh vẽ tôm của Tề Bạch Thạch có thể nói là một tuyệt kỹ trong giới hội họa.

(**)Từ Bi Hồng: Cùng với Tề Bạch Thạch, là một trong hai danh họa vĩ đại nhất Trung Quốc. Ông chuyên vẽ tranh về ngựa.

Các cạnh của hai bức tranh này bị hư hỏng nhẹ, nhưng bức tranh vô cùng hoàn hảo.

Cùng với những cuốn sách thư pháp và tranh vẽ khác, Phong Khinh Tuyết ngạc nhiên cầm hai bức tranh cuộn vào trong không gian, chỉ mang theo những cuốn sách được lựa chọn cẩn thận và một bó đồ nội thất bằng gỗ đàn hương đỏ đã được lựa chọn kĩ càng ra cho nhân viên công tác cân tính tiền, còn nhặt mấy cái bình gốm và bình thủy tinh, định lấy về dùng.

Gỗ tốt nặng, gỗ lần này tuy nhỏ nhưng cũng nặng ba trăm cân.

Phong Khinh Tuyết ngượng ngùng lại mượn xe ba gác kéo gỗ, cô mượn một cái xe trượt tuyết tại trạm thu gom phế liệu, kéo gỗ suốt quãng đường về.

Khi về đến nhà, cô lấy ra một ít bánh cuốn hành và hai viên kẹo cứng trái cây chưa bóc vỏ đưa cho Khinh Vân.

Khinh Vân híp mắt mỉm cười, ăn xong bánh cuốn, trong miệng ngậm đường, thật lâu không chịu nuốt nước miếng, sợ nước miếng cuốn tan nước đường.

“Ăn đi, ăn xong rồi, chị lại nghĩ cách kiếm cho em.”

“Vâng!”

Cơm trưa chính là bánh cuốn hành và cháo, sau khi ăn xong Phong Khinh Tuyết bắt đầu gõ gõ đánh đánh.

Cô không biết làm nghề thợ mộc, nhưng rất nhiều đồ đạc ngày xưa không dùng đinh, các mối nối đều được khảm vào, cô không biết phải hình dung thế nào, nhưng một bên của mối nối bị lồi ra, một bên khác là lõm xuống, hai bên úp vào nhau, có thể khảm vừa khít, hồi nhỏ ở nhà cô có đồ đạc cũ như vậy cho nên cô hiểu.