Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê

Chương 11: Bị Khinh Thường

Nói xong câu đó, người bán hàng nhỏ giọng lẩm bẩm nói một câu: “Thật là, đồ chân đất không có phiếu cũng dám tới cửa hàng bách hoá.”

Phong Khinh Tuyết tức giận trong lòng, định cùng cô ta đấu khẩu, lại sợ bị người khác chế giễu, cho nên đành xoay người đi.

Không có phiếu, không có cách nào mua đồ vật?

Phong Khinh Tuyết thở một hơi, đột nhiên nhớ tới nội dung được nhắc tới trong tư liệu cô xem buổi sáng, không khỏi thở dài.

Cô nhớ ra thập niên 60-70 là thời đại của tem phiếu, chính là có rất nhiều đồ vật ngoài dùng tiền mua còn phải dùng phiếu, có tiền mà không có phiếu cũng không mua được đồ vật, có phiếu mà không có tiền cũng không mua được đồ vật.

Trong không gian của cô có rất nhiều quần áo, giày vớ, cũng có quần áo ở độ tuổi của Phong Khinh Vân, hầu hết chúng đều không phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này.

Những đôi giày thủ công mua ở chợ thì phù hợp, nhưng chúng đều là hàng mới, cho dù phù hợp với thẩm mỹ hiện tại, Phong Khinh Tuyết cũng không dám để hai chị em mình mang ra ngoài, quá chói mắt, không có cách nào giải thích quần áo, giày vớ từ đâu ra.

Cô đã chuẩn bị tốt, mua được đồ mới cũng làm cho nó cũ đi, nếu mua không được thì lấy trong không gian ra làm cho nó cũ.

Một bà lão xanh xao vàng vọt, quần áo tuy rằng giản dị nhưng lại rất sạch sẽ, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cảm thấy không đành lòng, đi đến trước mặt Phong Khinh Tuyết, có ý tốt nhắc nhở cô: “Cô gái, cô đến chỗ bán quần áo cũ xem có bán đôi giày cũ nào không, cũ không cần phiếu.”

Phong Khinh Tuyết ngạc nhiên nói: “Có đồ second-hand không?”

Bà lão suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được ‘second-hand’ là gì, gật đầu.

“Có người chạy theo mốt, muốn mặc quần áo mới nhưng không đủ tiền nên bán quần áo cũ với giá rẻ hơn, sau đó lại lấy phiếu và tiền để mua quần áo mới. Mà có người không có phiếu, cho nên sẽ đi mua áo cũ và giày cũ. Cái này mọi người đều vui mừng.”

“Bà, cảm ơn bà đã chỉ, con liền đi xem.”

Phong Khinh Tuyết đưa tay vào sọt, tâm niệm vừa động, trong tay xuất hiện hai cái bánh bao, lấy ra lặng lẽ đặt trong túi bà lão.

Bà lão sửng sốt, ngay sau đó liền đút tay vào túi.

“Cô gái…” Môi bà giật giật, cảm nhận được hơi ấm mềm mại dưới tay, chung quy không từ chối, chỉ là không ngừng nói: “Cảm ơn cô, cô gái, cảm ơn cô, cảm ơn cô.”

Có hai cái bánh bao này, cháu trai nhỏ có thể ăn thêm hai phần.

Bà hiểu rõ hơn ai hết lương thực quý giá như thế nào, ngay cả trong gia đình mình, cháu trai bà cũng khó ăn được màn thầu trắng.

Với đôi mắt của Phong Khinh Tuyết, cô nhìn ra được cuộc sống của bà lão này càng túng quẫn hơn bà lão trước, cũng càng gầy yếu hơn, mà nguyên nhân khiến cho người ta túng quẫn và gầy yếu nhất định là thiếu lương thực, không có ngoại lệ.

Bởi vì lòng tốt của bà lão, cho nên lúc đi ngang qua bà, Phong Khinh Tuyết thấp giọng nói: “Ngày mai con sẽ đi dưới cầu Hồng Quân, muốn dùng những lương thực thật vất vả để chuyển tới đổi lấy tiền và đồ vật.”

Cầu Hồng Quân, là nơi giao dịch chợ đen ở huyện thành, nằm ở vùng ngoại ô tương đối hẻo lánh.

Nhắc tới cầu Hồng Quân, chẳng khác nào nhắc tới chợ đen.

Bà lão kích động một hồi, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, sau đó vội vàng về nhà.

Phong Khinh Tuyết đứng ở đó một lúc lâu, cũng tìm được một quầy bày bán quần áo cũ và giày dép second-hand bà lão nói, quả nhiên đều bày bán quần áo cũ, giày dép cũ, số lượng không nhiều lắm, còn ít hơn những đồ vật cũ khác.

Ở đây người bán hàng thái độ cũng tốt hơn người trước một chút, thấy Phong Khinh Tuyết lại đây, vội vàng đứng lên, mặt đầy tươi cười.

“Đồng chí muốn mua cái gì?”

Phong Khinh Tuyết nói yêu cầu của mình, người bán hàng lập tức lấy ra vài món quần áo và giày dép trẻ em để cô lựa chọn.