Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê

Chương 1: Không Gian Xuất Hiện

Tu Di nạp giới tử, giới tử nạp Tu Di.

Vốn dĩ Phong Khinh Tuyết rất coi thường loại cách nói này, thẳng đến khi cô thật sự gặp phải một chuyện thần kỳ.

Hôm nay, trên người cô bỗng nhiên xuất hiện một cái không gian.

Là một cái không gian tùy thân, chính là cái loại không gian tùy thân giống như trong tiểu thuyết miêu tả.

Một cái không gian trống không, ngăn nắp, không tính ra được dung tích cụ thể nhưng thoạt nhìn rất trống trải.

Dị năng xuất hiện, chẳng lẽ là mạt thế sắp xảy ra?

Nhớ tới tiên đoán mạt thế gây ra sự tranh luận ồn ào vào mấy năm trước, Phong Khinh Tuyết cực kỳ hoảng sợ, lập tức hành động.

Trải qua sự thí nghiệm của cô thì cái không gian này chỉ có thể chứa đựng vật chết không có sự sống, ví dụ như gạo, mì, dầu, thịt, quần áo, châu báu, đồ gia dụng, nhưng nếu như là loại còn sống như gà vịt ngỗng và hoa cỏ cây cối thì không thể thu vào được.

Thời gian trong không gian là yên lặng, lúc bỏ đồ vật vào có bộ dáng gì thì mấy ngày hôm sau lấy ra vẫn sẽ có bộ dạng đó.

Qua nửa tháng, không gian vẫn chưa biến mất, đồ vật cũng vẫn giữ tươi như cũ.

Thật ra sau khi có không gian thì Phong Khinh Tuyết vẫn rất lo lắng.

Nếu như không gian biến mất thì phải làm sao bây giờ? Nếu như mạt thế không tới thì phải làm sao bây giờ?

Cuối cùng, Phong Khinh Tuyết cắn môi, hạ quyết tâm đánh cuộc một lần.

Nên chuẩn bị vẫn cần phải chuẩn bị, nếu như mạt thế tiến đến thì sao? Không thể tham gia đánh trận mà không có chuẩn bị gì được.

Chắc chắn không phải tự nhiên mà không gian lại xuất hiện.

Nó xuất hiện thì chắc là sẽ xảy ra biến cố nào đó.

Vì thế, Phong Khinh Tuyết bán đi căn phòng mà cha mẹ để lại cho cô sau khi qua đời vì tai nạn xe cộ và bộ phòng ở do cô đi vay để mua.

Hai căn hộ này đều ở trung tâm thành phố phố, đoạn đường tốt, diện tích cũng không nhỏ, cho dù vì cô cần bán gấp nên bị ép giá một chút nhưng cuối cùng vẫn bán được khoảng 520 vạn.

Bởi vì cô vay tiền để mua phòng khá sớm nên giá cả thấp hơn hiện tại khá nhiều, số tiền vay còn phải trả cũng không quá nhiều.

Sau khi trả nốt một trăm vạn tiền vay để mua nhà thì trong tay cô vẫn có 400 vạn.

Nếu như chỉ mua sắm vật tư thì mấy trăm vạn cũng đã đủ rồi, dù sao hiện tại thứ rẻ nhất chính là lương thực.

Phong Khinh Tuyết liền dùng mấy trăm vạn này và hơn hai mươi vạn tiền tiết kiệm, cộng thêm hơn 200 vạn tiền bảo hiểm bồi thường lúc cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ. Tổng cộng là hơn 600 vạn đi khắp nơi mua sắm các loại vật tư.

Tai vạ đến nơi, Phong Khinh Tuyết chỉ chú ý tới sự thực dụng chứ không chú ý với mỹ quan và xa xỉ.

Đầu tiên, cô đi tới vài cái xưởng bột mì đặt một vạn túi bột mì có chất lượng và hương vị loại tốt, sau khi thanh toán một số tiền đặt cọc lớn còn cố ý dặn đối phương đừng cho thêm chất phụ gia vào bên trong.

Giá bán buôn là 75 nguyên một túi, mỗi túi 25 kg, lập tức mất đi 75 vạn.

Cô lại sợ tương lai cô ăn đồ ăn làm từ bột mì bị phát hiện sẽ khiến cho bọn họ ghen ghét nên ngoài mua bột mì thì cô còn đặt thêm một ngàn túi gạo kê, một ngàn túi gạo lức, một ngàn túi cám mì hạt nhỏ, một ngàn túi cám mì hạt to và một ngàn túi mì đen, một ngàn túi bột ngô, một ngàn túi mì khoai lang đỏ, một ngàn túi cao lương.

Mỗi túi đều là 50 kg, lại là mấy chục vạn bị tiêu mất.

Người lấy thực làm trời, đồ ăn vĩnh viễn là quan trọng nhất.

Một mình Phong Khinh Tuyết chắc chắn cả đời cũng không ăn hết nhiều lương thực như vậy, nhưng chuẩn bị nhiều một chút cũng không có hại gì.

Chuẩn bị lương thực phụ là dùng để ăn vào lúc lương thực khan hiếm mà không bị người khác mơ ước.

Sợ bị người phát hiện manh mối, Phong Khinh Tuyết thuê mấy cái kho hàng ở vùng ngoại thành hẻo lánh, bảo xưởng bột mì phân lương thực thành từng nhóm đưa tới đây, sau đó cô thu từng nhóm vào không gian.

Tiếp theo, cô lại chạy đến ba tỉnh Đông Bắc để thu mua gạo loại tốt ở vài xưởng, làm theo phương pháp tương tự như trên để thu vào không gian.