Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 33

Edit: Blanche

Thôi Định Sâm không thể nào hiểu được logic của đứa nhỏ Hứa Phàm này, trực tiếp không để ý tới nữa, đưa tay mò vào bao thuốc lá Đại Môn, vừa mới rút điếu thuốc ra, đang chuẩn bị châm lửa hút một hơi, dư quang lại thấy ánh mắt Hứa Phàm như nước long lanh đang nhìn chằm chằm mình, ngón tay thon dài của y hơi dừng lại một chút, lòng bàn tay vẫn đang cầm đầu lọc thuốc lá, cuối cùng một lần nửa để lại vào bao.

Sau đó, y nhìn về phía Hứa Phàm, hỏi: "Rốt cuộc cháu nhìn tôi làm gì?"

Hứa Phàm ôm thật chặt món đồ chơi không nói lời nào.

Thôi Định Sâm nhịn không được nói: "Yên tâm, tôi không cần ô tô lớn."

Hứa Phàm bi bô cãi lại: "Muốn cũng không cho, đây là của cháu."

Thôi Định Sâm đưa tay ấn ấn mi tâm, đứa nhỏ này từ đâu mà kết luận y thích xe của nó, coi như trước đây y cũng si mê quá mức với các loại phương tiện, nhưng cũng giới hạn khi còn bé, hiện tại xe thật y cũng có rồi, còn đi cướp xe đồ chơi của đứa nhỏ hai tuổi? Hứa Phàm coi y là đứa trẻ một tuổi sao?

Lần thứ hai y phát hiện không thể câu thông với trẻ con, y không có một chút nào thích hài tử, thậm chí còn thấy phiền, cảm thấy trẻ con là một loại tồn tại phiền toái, nghe không hiểu tiếng người lại còn nghịch ngợm, cũng bởi vì y biết rõ mình thích nam giới, nên sẽ không có con, vì vậy chưa từng nghĩ tới việc sinh sống cùng trẻ nhỏ.

Tuy y không nói lời nào, tựa ở ghế lái nhìn về phía trước, nhưng xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, y đôi lúc liếc mắt nhìn về Hứa Phàm ngồi bên cạnh, cẩn thận để bé không đυ.ng đầu vào đâu, không thực hiện lời hứa với Hứa Chiêu.

Thôi Định Sâm lúc này mới phát hiện đứa nhỏ Hứa Phàm này rất đẹp mắt, thịt mập mạp, nhìn là biết đích thị là con Hứa Chiêu, khóe miệng còn có hai núm đồng tiền xoáy sâu, hai cha con cười lên vô cùng ấm áp hiền lành, hơn nữa còn giống nhau ở chỗ hiểu chuyện ngoan ngoãn, nghe Thôi Thanh Phong nói, Hứa Chiêu là chưa kết hôn đã sinh con, hơn nữa còn là với một nam nhân... Không nghĩ tới Hứa Chiêu rất lịch sự lại làm ra chuyện lớn mật như vậy, còn cả năng lực sinh sản đặc thù nữa.

Nhưng, Hứa Chiêu là người làm ra nhiều chuyện đáng ngạc nhiên, có loại năng lực này cũng không có gì lạ.

Thôi Định Sâm nhịn không được mở miệng hỏi: "Hứa Phàm, cháu mấy tuổi."

Hứa Phàm đang ngồi nhìn nghịch chiếc xe, tay nhỏ mềm mở cửa xe lấy ra mấy viên bi, nghe thấy câu hỏi, trả lời: "Hai tủi, hai tuổi ạ." (bé nói ngọng)

"Tròn hai tuổi à?" Thôi Định Sâm hỏi.

"Vì sao lại nói là tròn hai tuổi ạ?" Hứa Phàm hỏi ngược lại.

"..." Thôi Định Sâm bị Hứa Phàm làm cho nghẹn họng một hồi, tiếp tục hỏi: "Nhà cháu ở đâu?"

Hứa Phàm cũng không thèm ngẩng đầu lên, nhanh chóng trả lời: "Nhà cháu ở thành phố Tây Châu, huyện Giang Bình, số 88 thôn Nam Loan, ông nội cháu tên là Hứa Bang Quốc, bà nội cháu tên là Tôn Kim Hoa, ba ba cháu gọi là Hứa Chiêu, cháu tên là Hứa Phàm, năm nay cháu sắp ba tuổi."

A!

Thôi Định Sâm lần đầu tiên bị một đứa trẻ dọa sợ như vậy, một chuỗi dài như thế, phát âm vẫn còn mang giọng sữa, thế nhưng đã có thể nói rõ ràng, Thôi Định Sâm có cách nhìn mới với Hứa Phàm.

"Ai dạy cháu cái này?" Thôi Định Sâm hỏi.

"Ba ba cháu."

"Ba ba cháu dạy cháu cái này làm gì?" Cái này cần phải dạy rất lâu mới có thể khiến đứa trẻ hai tuổi thuộc làu như thế này.

Hứa Phàm trôi chảy trả lời: "Ba ba sợ cháu bị người ta ôm đi mất."

Thôi Định Sâm ấn ấn trán hỏi: "Vì sao lại ôm cháu đi mất?"

"Bởi vì cháu đáng yêu nhất trên đời nha!"

Vì – cháu – đáng – yêu – nhất – trên – đời – nha –

Thật đúng là tự tin quá. Ai cho nó nhiều tự tin như thế.

Thôi Định Sâm không biết phải nói lại cái gì.

Hứa Phàm lại gọi: "Thôi Nhị gia."

Thôi Định Sâm đáp: "Có chuyện gì?"

Hứa Phàm hỏi: "Ba ba của cháu sao vẫn chưa quay trở lại? Ba đi đâu vậy?"

Thôi Định Sâm nói: "Sắp về rồi. Mà này Hứa Phàm."

"Sao ạ?" Hứa Phàm hỏi.

Thôi Định Sâm nghĩ nghĩ, nói: "Về sau đừng gọi là Thôi Nhị gia, gọi là Thôi –"

"Ba ba!" Hứa Phàm đột nhiên hô to.

Thôi Định Sâm giật mình, nâng mắt lên nhìn thấy Hứa Chiêu đang tới gần.

"Ba ba! Ba ba!" Hứa Phàm kích động như bắt được vàng, thực sự rất vui.

"Đừng kích động đừng kích động." Hứa Chiêu vừa thở hồng hộc vừa nói, mở cửa phó lái, ôm Hứa Phàm ra ngoài, nói với Thôi Định Sâm: "Tiểu thúc, cảm ơn thúc, Hứa Phàm làm phiền thúc nhiều rồi."

Thôi Định Sâm bình tĩnh thản nhiên mà nói: "Không có gì, lấy được bánh trung thu rồi à?"

"Lấy rồi ạ." Hứa Chiêu đáp.

"Bao nhiêu cái bánh trung thu?"

"Năm mươi cái."

"Không phải nói là hai mươi thôi sao?"

Hứa Chiêu cười nói: "Dù sao hai mươi cái cũng là làm, năm mươi cái cũng là làm, đều là thử máy, cho nên giám đốc Hứa cho cháu tận năm mươi cái."

Thôi Định Sâm gật đầu nói: "Lên xe đi."

Hứa Chiêu trả lời: "Không được, tiểu thúc có việc thì mau đi làm đi, cháu còn việc khác phải làm."

"Chuyện gì?" Thôi Định Sâm hỏi.

"Cháu phải đem bánh trung thu tới trung tâm thành phố."

"Lên xe đi, tôi chở cậu."

"Thúc không bận?" Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: "Thúc không phải là vào thành phố làm việc sao? Sao lại không đi làm?"

Thôi Định Sâm sờ sờ mũi: "Làm, tôi vừa vặn có việc ở trung tâm thành phố."

"Vậy vừa lúc tiện đường, lại làm phiền tiểu thúc rồi."

"Không có gì."

Thôi Định Sâm lại chở Hứa Chiêu, Hứa Phàm vào trung tâm thành phố, sau khi Hứa Chiêu, Hứa Phàm xuống xe, Hứa Chiêu liền nói cảm ơn với Thôi Định Sâm, để Thôi Định Sâm nhanh chóng rời đi, Thôi Định Sâm mặt không đổi sắc gật đầu, bất đắc dĩ lái xe đi, từ trong gương xe nhìn thấy Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm vào trong một cửa hàng nhỏ.

Hứa Chiêu muốn đi mua đồ? Thôi Định Sâm nghi hoặc, nhưng y thực sự có chút việc cần xử lý một chút, vì thế y quay đầu xe rời đi nhưng vẫn liếc mắt nhìn vào trong cửa hàng, muốn nhanh chóng quay về đón Hứa Chiêu, Hứa Phàm.

Lúc này Hứa Chiêu, Hứa Phàm đang ở trong quầy hàng lúc trước, nói chuyện với bà chủ tóc quăn, chính là nơi sáu ngày trước Hứa Chiêu hỏi về nơi bán bánh trung thu và mua chiếc xe bus đồ chơi màu hồng kia.

Bà chủ tóc quăn vừa nhìn thấy chiếc xe bus màu hồng trong tay Hứa Phàm, cười cười, nhận ra ngay là Hứa Chiêu, liền thẳng thắn: "Nhớ rõ nhỡ rõ, đương nhiên là nhớ rõ, quanh năm suốt tháng không thấy ai đẹp trai như cậu, sao mà quên được hả."

Hứa Chiêu được khen có chút ngại ngùng.

Bà chủ tóc quăn cười hỏi: "Hôm nay cậu không định hỏi mua bánh trung thu đâu nhỉ?"

Hứa Chiêu nói: "Không phải, tôi tới để bán bánh trung thu."

"Bán bánh trung thu?"

"Đúng vậy."

"Bán bánh trung thu gì?"

"Bánh trung thu của Tết Trung Thu, tôi lấy cho chị xem thử." Hứa Chiêu nói.

"Được được." Bà chủ tóc quăn đồng ý, dù sao giờ cũng không có khách mua, nhàn rỗi gì cũng là nhàn rỗi, thôi thì xem thử đi, nói không chừng là đồ tốt, không cần chạy xa nhập hàng nữa, người ta đưa tới tận nơi rồi.

Hứa Chiêu sợ Hứa Phàm chạy lạc, dùng một sợi dây thừng buộc cổ tay mình với Hứa Phàm, sau đó mới lấy gói bánh trung thu từ trong túi ra, bánh được đóng gói bằng bọc giấy với dây buộc hình chữ thập, bên trên dán một tấm giấy đỏ ghi hai chữ "Trung thu" màu vàng, còn điểm thêm những chữ "Cát tường" nho nhỏ, có thể nói trông rất đẹp mắt, còn phù hợp với trào lưu của niên đại này.

"Đóng gói này rất đẹp." Bà chủ cười nói.

Hứa Chiêu cười: "Là do xưởng thực phẩm Tây Châu đóng gói đó."

"Đây là bánh trung thu của xưởng thực phẩm Tây Châu?" Bà chủ giật mình hỏi.

"Đúng vậy" Hứa Chiêu gật đầu: "Là do xưởng Tây Châu làm ra."

"Tôi từ chối." Bà chủ nói như đinh đóng cột.

Hứa Chiêu sửng sốt, hỏi lại: "Vì sao?"

"Bán đắt chứ sao! Bán lỗ vốn, tôi không cần, ở đây chúng tôi đều không nhập bánh trung thu của xưởng Tây Châu, không kiếm được tiền."

"Nhưng ăn rất ngon, hơn nữa nhà máy quốc gia cam đoan an toàn mà."

Bà chủ tóc quăn nói: "Bánh trung thu có thể làm chết người được sao? Hơn nữa bánh trung thu không phải chỉ có một vị thôi à? Làm gì có ngon với không ngon?"

"Không phải vị giống nhau, hơn nữa chị nhập cái này về bán, chắc chắn chị sẽ lại không lỗ được." Hứa Chiêu nói.

Trên thế giới này có gì mà chỉ lãi chứ không lỗ!

Bà chủ tóc quăn hồ nghi mà nhìn Hứa Chiêu, trong lòng theo bản năng mà nghĩ Hứa Chiêu có thể là một tên lừa đảo, chỉ là Hứa Chiêu có bộ dáng nhã nhặn như vậy, đẹp trai như vậy, người xấu chắc không đẹp đến vậy đâu, nên bà chủ nguyện ý nghe, nói: "Cậu nói đi."

Hứa Chiêu cười nói: "Mời chị trước tiên nếm thử bánh trung thu."

Bà chủ nói: "Được."

Hứa Chiêu mở gói bánh trung thu ra, lớp giấy chữ nhật gói lấy bốn miếng bánh trung thu, bánh tròn vàng nhạt, tựa như đóa hoa nở rộ, tuy hình dạng không khác biệt lắm so với năm ngoái, nhưng lại xinh đẹp lạ thường.

Hứa Chiêu đẩy gói bánh về phía bà chủ nói: "Bà chủ, mời chị nếm thử một miếng."

"Bao nhiêu tiền một miếng?" Bà chủ hỏi, nếu là quá đắt thì cô sẽ không thử, dù sao cô cũng không quá thích bánh trung thu, chỉ là nó có ý nghĩa đặc biệt nên nhất định phải ăn.

"Không mất tiền." Hứa Chiêu nói: "Chị cứ nếm thử trước đi."

"Ba ba, con cũng muốn nếm một cái." Hứa Phàm đứng trước quầy hàng, tay bám lấy thành bàn, chân kiễng lên, tuy rằng không nhìn thấy cái gì, nhưng nghe được ăn, nghe được có bánh trung thu, một đứa trẻ tham ăn như nhóc sao có thể bình tĩnh được.

Hứa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Phàm, nói: "Đừng vội, chờ một lát, chờ một lát sẽ cho con một cái, được chứ?"

"Dạ được." Hứa Phàm lập tức nghe lời mà đứng vững, tựa vào đùi Hứa Chiêu, nhìn đồ vật trong cửa hàng.

Hứa Chiêu lần thứ hai nhìn bà chủ nói: "Chị nếm thử đi, không mất tiền."

"Tôi thực sự được ăn không mất tiền?" Bà chủ hỏi lại.

"Thât sự không mất tiền, chị nếm thử đi." Hứa Chiêu lần thứ hai nhấn mạnh không cần tiền.

"Vậy tôi thử."

"Mời chị thử."