Chương 1
Bá Ngọc Kha không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Rõ ràng cậu chỉ cùng bạn của mình đến tham gia một bữa tiệc Otaku offline, không biết tại sao lại đυ.ng phải mấy tên say rượu trông cũng đẹp mã, sau đó nhận được một tin là thành phố sẽ đóng cửa. Mấy người đàn ông cao to quấn lấy cậu, rồi cậu bị một đám người mặc đồ đen đưa đến biệt thự nào đó. Bởi vì mắc chứng sợ xã hội, cả một đoạn đường đi cậu bối rối không hiểu chuyện gì, chỉ đúng hai lần dám mở miệng thắc mắc thì cả hai lần đều bị mấy người đàn ông bên cạnh ngắt lời, toàn bộ dũng khí của đứa sợ xã hội đã mất hết.
Vì vậy, cậu nép vào góc chiếc SUV như một con chim cút, xuống xe và đưa bảy người say rượu vào trong biệt thự theo yêu cầu của người đàn ông mặc đồ đen.
Trạch nam cũng làm theo, sau đó cậu không ra ngoài được nữa.
Cả thành phố bị giới nghiêm.
Ngoài cửa, có người phun thuốc khử trùng và niêm phong cửa biệt thự, xe tuần tra chạy ngang qua cửa, phát loa khuyến cáo người dân không hoảng sợ và ở trong nhà.
Đây không phải lần đầu tiên thành phố bọn họ ra lệnh giới nghiêm.
Nhưng đây là lần đầu tiên Bá Ngọc Kha bị nhốt ở nơi xa lạ thế này, còn ở cùng bảy người xa lạ hoàn toàn không quen biết, đột nhiên xuất hiện!
Trạch nam nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài cửa sổ, con ngươi run lên, cậu vô cùng sợ hãi.
Sáng hôm sau, sau màn giới thiệu kì quái và những lời điên cuồng giải thích, bảy người đàn ông đẹp trai cũng hiểu sương sương, họ rất khoan dung mà chấp nhận trạch nam…
Dễ hiểu hơn thì…
Bảy người bọn họ không biết nấu cơm, mà trạch nam đã sống một mình quá lâu, tay nghê có đủ.
Rất tốt.
Không thể gọi đồ ăn bên ngoài, không thể gọi cho dì, một mình cậu sẽ nấu cơm cho bảy người, không hiểu sao Bá Ngọc Kha lại thấy vui vẻ.
Trạch nam còn cho rằng bảy anh chàng đẹp trai này rất tốt bụng, cậu thực sự rất may mắn.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc này không kéo dài được bao lâu.
Buổi chiều ngày hôm sau, cậu phát hiện có người nhìn cậu với ánh mắt kì lạ. Nhưng cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều, bản năng sợ xã hội của cậu khiến cậu cảm giác nó gì đó không ổn, tựa như cậu đang bị cười nhạo vậy. Cậu vội vàng chạy về phòng, lấy gương ra soi thử nhưng không phát hiện điều gì kì lạ.
Sáng sớm ngày thứ ba, sau khi xét nghiệm Nucleic Acid xong.
Cũng chính là hiện tại.
Trạch nam đang đứng trong nhà bếp để nấu cháo, một người đàn ông tên Tấn Hồng Ngọc đi đến, vừa hỏi cậu đang làm gì vòng tay lên eo của cậu.
Bá Ngọc Kha hơi run lên một chút.
Chứng sợ xã hội không thể vượt qua phạm vi giao tiếp bình thường nhưng lá gan của cậu rất nhỏ, không dám đẩy ra, chỉ có thể run rẩy, lắp ba lắp bắp bảo mình đang nấu cháo.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, thân hình cao lớn hơi cong người, lướt qua bả vai của trạch nam để ngửi mùi hương bốc lên từ nồi. Nhưng tay của anh lại trườn xuống cái eo nhỏ gầy của trạch nam, để tay lên bờ mông hếch lên của cậu.
"Thơm lắm."
Anh nói, nhéo cái mông mềm mại của cậu.
Bên trong thâm tâm của Bá Ngọc Kha xảy ra cuộc chiến giữa thiên thần và ác ma: Đây là gì?
Đây là quấy rối tìиɧ ɖu͙© đúng không?
Thiên thần có tâm hồn thuần khiết Kha lắc đầu, nói: Thế giới bây giờ khác với thế giới của chúng ta, có thể đây là cử chỉ thân mật của họ mà thôi.
Ác ma Kha cáu kỉnh, tức giận nói: "Thân mật kiểu gì? Thằng này chắc chắn có ý đồ gì đó! Mau, ngươi mau xem cái tay của hắn kìa, vẫn đang sờ đó, đây là sao đây? Cảm giác tốt vậy sao! Mau dừng tay lại ngay…Này…A! Đây mà không phải quấy rối tìиɧ ɖu͙© thì ta cắt đầu ta cho ngươi luôn."