Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 18.1

Tan học, Sở Chiêu Chiêu cùng Cam Điềm đi ăn.

Công ty Tần Thư Nguyệt thực tập cách trường khá xa, vừa tan học cô đã vội vội vàng vàng quay về căn nhà cô thuê, còn Trương Khả thì đã được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, hết tiết liền vui vẻ về nhà.

Chỉ có Cam Điềm lại một mình ở kí túc xá, không đi thực tập cũng không có lớp học.

“Cậu thật sự không muốn về nhà à?” Lúc ăn cơm, Sở Chiêu Chiêu nói, “Tớ mà là cậu thì tớ sẽ không ở lại trường, ở nhà thoải mái biết bao, lại còn không bị rớt mạng.”

“Bố mẹ tớ quản giáo nghiêm như thế nào có phải cậu không biết đâu.” Cam Điềm nói, “Một chút tự do cũng không có, làm sao thoải mái bằng ở trường được.”

Sở Chiêu Chiêu khuấy bát canh, lưỡng lự vài giây mới hỏi: “Thế…bạn trai của cậu thì sao?”

“Cuối tuần tớ sẽ về.” Cam Điềm cười nói: “Cậu chưa từng yêu đương nên cậu không hiểu đâu, mỗi ngày cứ dính lấy nhau thì có ý nghĩa gì? Một tuần gặp nhau hai lần là vừa đẹp.”

“Ò….”

“Hi hi hi…, không có gì phải buồn nhá, cậu cũng mau tìm một người bạn trai đi.”

“Cậu phiền thật đấy.”

“Đừng có mà chê tớ phiền, không phải trước đây cậu có để ý đến cậu học đệ năm ba cùng khoa kia hả? Cũng sắp tốt nghiệp rồi đấy, cậu không định đi hỏi xin phương thức liên lạc à?”

“Tớ không có để ý! Chẳng phải vì mấy người các cậu ở trong ký túc xá cứ nói về cậu ta nên tớ mới liếc nhìn mấy cái thôi à?”

Cam Điềm nháy mắt với Sở Chiêu Chiêu, “Sao phải giấu! Giờ đã là thời đại nào rồi, trai đẹp là nguồn tài nguyên chung của nhân loại, cậu cứ thừa nhận bản thân thấy người ta đẹp mắt nên liếc nhìn vài cái thì có làm sao.”

Sở Chiêu Chiêu nói: “Thưa tiểu thư Cam Điềm, điểm ưu tú nhất của học đệ người ta là cái đầu, được chưa?”

“Nam sinh khoa Khoa học Máy tính của chúng ta có ai là đầu óc không sử dụng được à?” Cam Điềm nói, “Nhưng mà lại cậu ta có thể đánh bại mấy nam sinh của khoa Âm nhạc, khoa Biểu diễn và khoa Thể dục để trở thành giáo thảo thì đúng thật là đã mang vinh quang về cho Học viện Khoa học Máy tính chúng ta rồi.”

“Ha ha ha ha cậu có thể im lặng một chút không.”

Hai người họ ngồi trên bàn ăn nói đủ thứ chuyện về trai đẹp, Sở Chiêu Chiêu cũng nên quay về.

Cam Điềm ban đầu định tiễn cô ra trạm xe buýt, nhưng được nửa đường, cô liếc vào màn hình điện thoại một cái rồi bảo có việc phải đi trước. Sở Chiêu Chiêu cũng không cản cô, một mình đi về hướng trạm xe buýt.

Gió đêm mang theo hơi lạnh, xen lẫn với hương hoa ngọc lan chỉ có ở Nam Đại, Sở Chiêu Chiêu bước chậm lại. Chỉ cần nghĩ đến đây sẽ là khoảng thời gian cuối cùng của thời sinh viên, con đường nhỏ này cũng khiến cô có chút tiếc nuối.