Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 17.4

Mục Tế Vân trầm mặc một hồi, lại nói: “Bác sĩ Lưu Xương của bệnh viện Đông Hoa là chuyên gia hàng đầu trong nước về điều trị bệnh máu chậm đông.”

“Ừm, em biết.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Từng tìm qua nhưng ông ấy rất bận, hai năm gần đây đều không xếp được lịch hội chẩn.”

Nói xong cô lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mục tiên sinh đến cả chuyện này cũng biết.”

Mục Tế Vân nghe thấy lời của cô cũng chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu mang áo khoác của Mục Tế Vân treo lên trên giá treo sau đó đi tắm.

Tắm xong quay ra, nhìn thấy chiếc áo đó, trong lòng cô lộp bộp vài tiếng.

Ngốc rồi ngốc rồi! Rõ ràng vừa rồi ở dưới tầng phải trả áo lại cho thầy, thế nào mà chỉ vì một câu “Lần sau gặp nhớ mang áo trả lại cho tôi” đã tự nhiên khoác áo thầy về đợi đến lần sau…

*

Chiều thứ năm, Sở Chiêu Chiêu vội vàng trở lại trường học.

Lúc đợi đến giờ vào lớp, Cam Điềm hỏi cô: “Chiêu Chiêu, cậu đi làm có mệt không?”

Cam Điềm không có kế hoạch đi làm, tốt nghiệp xong thì trực tiếp quay về tiếp quản công ty của gia đình.

“Vẫn ổn, mấy ngày nay đều đang hướng dẫn công việc thôi.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Chỉ là có chút buồn chán, cả nhóm chỉ có mỗi tớ là nữ, tìm một người nói chuyện phiếm cũng tìm không thấy.”

Cam Điềm ôm má hỏi cô: “Thế nhóm cậu có soái ca không?”

Sở Chiêu Chiêu lườm cô một cái: “Học Khoa học Máy tính bao nhiêu năm rồi mà cậu còn hi vọng gì về con trai học khoa này hả?”

Lời vừa dứt, khóe mắt Sở Chiêu Chiêu thấy bên cạnh xuất hiện một bóng người.

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Mục Tế Vân im hơi lặng tiếng đứng trước mặt cô làm gì….

Hả? Không đúng! Môn này đâu phải là môn của Mục Tế Vân!

Không chỉ có Cam Điềm, cả lớp đều đang trợn tròn mắt nhìn Mục Tế Vân, trong lòng nổi lên một dự cảm chẳng lành.

“Phát cái này xuống.” Mục Tế Vân làm lơ ánh mắt trong căn phòng, đặt một chồng giấy xuống trước mặt Sở Chiêu Chiêu, là giáo trình cho tiết học hôm nay.

“Ồ, vâng.” Sở Chiêu Chiêu không dám nhìn Mục Tế Vân, ôm lấy giáo trình chạy tới góc đầu bàn.

Lúc cô đang phát, Mục Tế Vân ở sau lưng nói: “Cô Dương đi du học, kỳ này sẽ do tôi dạy thay.”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Không chỉ có mỗi Sở Chiêu Chiêu, cả lớp ai nấy cũng đều…. tâm tình phức tạp.

Có một thầy giáo đẹp trai dạy học thì đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng thầy thật sự… mọi người không muốn môn cuối cùng ở đại học rồi mà vẫn trượt môn!

Giáo trình vừa phát xong chuông vào lớp cũng vừa reo, Sở Chiêu Chiêu quay về chỗ ngồi, Cam Điềm nhỏ giọng nói: “Sao tớ lại cảm thấy tỷ lệ trượt môn của môn này sắp phá kỷ lục rồi?”

“Vì sao?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.

Cam Điềm bĩu môi, “Cậu nhìn sắc mặt của thầy Mục đi….”

Sở Chiêu Chiêu nhìn lên, bất chợt mắt đối mắt với Mục Tế Vân, lạnh cả người…

*

Ra giêng, tiết trời tuy đã ấm lại nhưng tục ngữ có câu “Xuân ủ thu đống”, trong phòng học hầu như ai cũng mặc rất dày. Chỉ có Mục Tế Vân hôm nay không biết làm sao cứ chốc chốc cởϊ áσ khoác, chốc chốc lại mặc vào.

Cởi ra rồi mặc vào, mặc vào rồi lại cởi ra.

Sở Chiêu Chiêu đột nhiên nhớ ra, áo khoác của thầy vẫn còn ở nhà mình, có nên giặt sạch rồi trả cho thầy không? Mải nghĩ ngợi, Sở Chiêu Chiêu mất tập trung liền bị Mục Tế Vân gọi tên.

“Sở Chiêu Chiêu.”

“Dạ?”

Mục Tế Vân nói: “Tôi vừa mới đặt câu hỏi, em trả lời đi.”

“Ừm?” Sở Chiêu Chiêu lập tức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Cam Điềm. Cô vừa rồi thất thần, căn bản có nghe thấy Mục Tế Vân hỏi cái gì đâu.

Mà Cam Điềm hình như cũng vậy… cũng không biết thầy đặt câu hỏi gì, chỉ bi thương mà lắc đầu. Ngay lúc Sở Chiêu Chiêu đang không biết phải làm sao thì nam sinh ngồi ở hàng trước đứng lên thay cô trả lời câu hỏi này.

Lần đầu tiên, Mục Tế Vân lại khen một sinh viên “Tư duy rõ ràng, suy nghĩ nhạy bén, logic chặt chẽ.”

Phải biết rằng… Mục Tế Vân trước giờ chưa từng khen ngợi bất kì sinh viên nào trên giảng đường.

Khen xong, ánh mắt anh quét qua chỗ Sở Chiêu Chiêu, nói: “Thời khắc mấu chốt, vẫn là con trai học Khoa học Máy tính hữu dụng.”