Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 17.2

“Bảo em lên xe thì em lên xe đi, nhiều lời thế?” Mục Tế Vân hạ cửa kính, không kiên nhẫn nói.

Sở Chiêu Chiêu kinh ngạc, thì ra Mục Tế Vân cũng ngồi trên xe.

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Sở Chiêu Chiêu, Triệu Thanh Viện lại thấy buồn cười, “Thầy Mục, cậu hung dữ thế làm gì? Dọa em gái nhà người ta rồi kìa.”

Cô lại vẫy tay gọi Sở Chiêu Chiêu, “Lên đi, lỡ tối nay đám người kia quay lại tìm em thì sao?”

Thật ra không cần Triệu Thanh Viện nói vế sau Sở Chiêu Chiêu cũng sẽ cun cút lên xe, đại khái là vì uy lực của thầy Mục.

Sở Chiêu Chiêu ngồi vào, Triệu Thanh Viện rút một tờ giấy đưa cho cô, “Lau đi.”

Nhìn bộ dạng cụp mi rũ mắt của Sở Chiêu Chiêu mà Triệu Thanh Viện lại càng thấy đám người kia đáng hận, “Em gái à, những loại chuyện như vậy sau này tốt hơn em đừng nên xen vào. Cho dù là khuê mật với nhau mà em nói mấy lời không hay về bạn trai người ta, đến khi họ làm hòa sẽ quay ra trách em lắm điều nhiều chuyện đấy.”

“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ngay ngắn, nếu không biết còn tưởng cô đang ngồi trong lớp nghe giảng.

Thấy cô như vậy, Triệu Thanh Viện cảm giác cô gái này đoán chừng là người cứng đầu, “Thôi bỏ đi, nếu như vậy thật thì loại khuê mật này cũng không cần giữ lại làm gì.”

Nói xong, cô ngửa đầu ra sau chợp mắt ngủ. Trong xe yên tĩnh, Sở Chiêu Chiêu không nói lời nào, Mục Tế Vân lại ngồi ghế trước.

Khoảng mười phút trôi qua, đột nhiên Sở Chiêu Chiêu khẽ “A!” một tiếng.

Triệu Thanh Viện mở choàng mắt hỏi: “Sao thế?”

Sở Chiêu Chiêu nói: “Em vẫn chưa nói nhà em ở đâu.”

Triệu Thanh Viện cuối cùng cũng phản ứng lại, cô trợn trắng mắt hỏi Mục Tế Vân, “Thầy Mục cậu cũng thật là, muốn đưa người ta về mà không hỏi người ta ở đâu?”

Sở Chiêu Chiêu ngẩn người, là Mục Tế Vân muốn đưa cô về? Cô còn tưởng đây là chủ ý của Triệu Thanh Viện.

Triệu Thanh Viện lại tiếp tục hỏi: “Hay là cậu biết nhà người ta ở đâu hả?”

Triệu Thanh Viện cười cợt trêu chọc, thỉnh thoảng lại liếc sang bên Sở Chiêu Chiêu. Còn Sở Chiêu Chiêu lại nhìn ra bên ngoài, con đường này cô thấy rất quen, vì đây là con đường đến Nam Đại.

Mục Tế Vân mặc kệ Triệu Thanh Viện, quay đầu hỏi Sở Chiêu Chiêu, “Em ở đâu?”

“Giao lộ vừa nãy mới đi qua.” Sở Chiêu Chiêu nói: “Khu xưởng sản xuất giấy, rẽ vào trước giao lộ.”

Mục Tế Vân nhíu mày, có vẻ rất ngạc nhiên về chỗ ở của cô.

Nhưng rốt cuộc anh cũng không nói gì, chỉ bảo tài xế quay đầu xe lại.