Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 16.3

“Hả??”

Triệu Thanh Viện tưởng Đoạn Kiêu đang đùa nhưng nghe giọng điệu của anh ta không giống vậy chút nào.

Cho nên? Mục Tế Vân đánh người ta thành như thế, chỉ vì….một người biết đổ xúc xắc?

Triệu Thanh Viện không tin nổi nhìn qua Mục Tế Vân, chỉ thấy sắc mặt anh sa sầm đến dọa người, có chỗ nào giống vừa anh hùng cứu mỹ nhân đâu.

Sở Chiêu Chiêu trong bụng chỉ toàn rượu mạnh, nóng như thiêu đốt ruột gan, lại ngồi cạnh Mục Tế Vân mặt mày lạnh tanh, một chữ cũng không nói, thật là dày vò cô cả trong lẫn ngoài.

Sở Chiêu Chiêu ôm bụng lí nhí nói: “Mục tiên sinh, cảm ơn ngài.”

Mục Tế Vân hơi nâng mí mắt, nhàn nhạt nhìn cô, sau đó châm một điếu thuốc. Anh hút một hơi, chậm rãi thở ra một làn khói, nhưng vẫn không nói lời nào. Đến bây giờ Sở Chiêu Chiêu mới cảm nhận được Mục Tế Vân đang tức giận.

Nhưng mà tức giận cái gì mới được? Vừa nãy không phải còn cứu cô sao?

Bên này Đoạn Kiêu hắng giọng, “Thầy Mục này, cậu mang người ta lên đây chỉ để ngồi vậy thôi à?”

Mục Tế Vân nâng cằm, đổi tư thế rũ mắt nhìn Sở Chiêu Chiêu, nhưng lần này anh mở miệng rồi. Chỉ là, lời đã sắp nói ra thì lại nuốt ngược trở lại.

Anh vốn muốn nói: “Một câu cảm ơn là xong?”

Nhưng nếu nói vậy, Sở Chiêu Chiêu chắc chắn sẽ phát hiện ra việc anh đã phát hiện ra cô là Sở Chiêu Chiêu. Mục Tế Vân nhíu mày, suy nghĩ đổi cách nói khác.

Anh đánh giá Sở Chiêu Chiêu từ trên xuống dưới một lượt, hôm nay đã mặc quần áo của cô rồi. Bây giờ là đầu xuân, cô mặc áo sơ mi màu xanh, áo len trắng hở cổ và một chiếc quần jean, bộ trang phục đơn giản chẳng ăn khớp gì với lớp trang điểm đậm trên mặt.

Mục Tế Vân không biết tại sao, nhìn gương mặt được trang điểm đậm của cô rất không vừa mắt, anh thuận tay nắm cằm cô, quay trái quay phải, ánh mắt dừng lại trên mắt cô.

Cô vừa mới khóc xong, mắt bị lem mascara xấu như quỷ. Mục Tế Vân bỗng thấy buồn cười, nhưng anh cuối cùng vẫn kìm lại mà trưng ra vẻ mặt ghét bỏ.

“Nói đi, làm gì mà chọc tới bọn họ.”

“Em…” Sở Chiêu Chiêu ngập ngừng, vừa nhìn là biết cô đang cố gắng bịa ra một lý do, “Em lỡ lời, chọc giận họ.”

“Dựa vào cái gan của em mà cũng dám chọc họ?” Giọng Mục Tế Vân đanh lại không vui, “Nói sự thật!”

“….”

Sở Chiêu Chiêu trầm mặc một hồi mới nói, “Hắn là bạn trai của bạn thân em, hắn lừa dối bạn thân em, em định nói cho cô ấy biết.”

Biểu cảm của Mục Tế Vân có chút phức tạp, anh không ngờ rằng thế mà lại vì chuyện này.

Triệu Thanh Viện ngồi một bên dựng tai lên nghe hai người nói chuyện, cô nghe đến đấy thì nhịn không nổi hỏi: “Thế em đã nói chưa?”

Đôi mắt mở to, vẻ mặt hóng chuyện.

“Vẫn chưa kịp nói.” Sở Chiêu Chiêu trả lời.

“Ài…” Triệu Thanh Viện thở dài thất vọng, “Còn tưởng được xem kịch vui chứ.”

Mục Tế Vân trừng mắt nhìn cô, Triệu Thanh Viện ngượng nghịu quay người giả vờ đang nói chuyện với người khác.

“Sau này bớt lo chuyện bao đồng lại.” Mục Tế Vân nói với Sở Chiêu Chiêu.