Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 15.5

Rượu này là Whiskey, nồng độ rất cao, người uống rượu lâu năm còn phải pha kèm với các loại thức uống khác. Kiểu người chỉ uống được bia như Sở Chiêu Chiêu liền bị sặc đến chảy nước mắt ròng ròng.

*Rượu Whisky là dòng rượu mạnh phổ biến trên thị trường hiện nay, có được nhờ sự chưng cất từ quá trình lên men từ ngũ cốc như: lúa mạch (barley), lúa mì (wheat), lúa mạch đen (rye), bắp (Corn/maize), lúa kiều mạch (oats), nồng độ cồn từ 40 – 45%ALC, màu nâu hổ phách đậm.

Cô càng thống khổ, Phương Trạch càng cao hứng.

Cô gái trước mặt từ cằm tới cổ không biết đâu là rượu đâu là nước mắt, chảy ướt cả một mảng cổ áo, trông chật vật nhưng lại vui mắt.

“Cho cô nhiều chuyện.” Đổ hết một chai, đã có người khui sẵn một chai khác, Phương Trạch cầm lấy rồi lại tiếp tục đổ vào miệng Sở Chiêu Chiêu, “Ông đây ghét nhất loại đàn bà nhiều chuyện. Không dạy dỗ cô một chút, cô lại cứ nghĩ đàn ông trên thế giới này đều không đánh phụ nữ đúng không?”

Sở Chiêu Chiêu giãy dụa nhưng không hề khóc, chân đá loạn, tay cào loạn, chỉ là có loạn mấy cũng không thoát được.

“Yô, khó bảo quá.” Phương Trạch trực tiếp kéo cô đứng thẳng dậy, đổ rượu thẳng xuống cổ họng Sở Chiêu Chiêu.

Động tĩnh bên này quá lớn, Khưu Tứ Ca sớm đã chạy đến xem tình hình, nhưng anh còn chưa kịp nói gì đã bị Phương Trạch đẩy ra.

“Ông đây đang giáo huấn con điếm này! Cút hết cho ông!”

Vừa dứt lời, Phương Trạch liền cảm thấy đầu đau nhói.

Đau đến mức nào? Hắn không biết nên hình dung ra sao, giống như sức lực toàn thân lúc này đều bị rút ra hết. Hắn máy móc buông lỏng tay, từ từ đưa ra sau đầu sờ lên gáy, hình như ướt.

Máu.

Phương Trạch ngu cả người, hắn chậm chạp quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trong tay cầm nửa chưa bị vỡ của chai rượu.

“Choang!” Người đàn ông kia quăng chai rượu đi, cúi đầu nới lỏng cổ áo.

Ngoại trừ Phương Trạch, mọi người ở đây đều kịp hiểu ra chuyện gì, Phương Trạch bị người đàn ông này lấy chai rượu đập vào đầu.

Đánh đến vỡ đầu chảy máu, ra tay cũng thật ác.

Phương Trạch sững sờ mất mấy giây mới phản ứng lại được, hắn tức giận, hai mắt đỏ ngầu. Mà người đàn ông trước mặt vừa nới lỏng cổ áo lại chậm rãi kéo cà vạt. Nhìn thì như chỉ là một hành động tùy ý, nhưng lại khiến người khác cảm thấy giông bão sắp kéo đến rồi.

Anh chỉ cần hơi nâng mí mắt, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn Phương Trạch cũng cho người ta biết được anh sắp làm gì tiếp theo.

“Hey yô!” Triệu Thanh Viện đứng một bên, trong miệng ngậm kẹo mυ'ŧ.

“Bá vương trường trung học Tây Thần của chúng ta muốn tái xuất giang hồ rồi đây! Lần gần nhất được xem thầy Mục đánh nhau cũng đã mười năm trước rồi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ!”

Lời vừa dứt, gò má Phương Trạch đau điếng, một đấm giáng xuống, hắn chỉ thấy trước mắt có mấy ánh sao, cả người nặng nề ngã xuống.