Nửa đêm giao thừa, trên các phố lớn ngõ nhỏ đến cả cái bóng quỷ cũng không có. Hoặc có thể nói, kiểu người giống như Mục Tế Vân, đêm ba mươi vẫn còn tụ tập bạn bè uống rượu, quỷ gặp cũng phát sầu.
Anh ngồi vào xe, sắc mặt sa sầm, tài xế thận trọng hỏi: “Mục tiên sinh, ngài muốn về nhà hay đi đâu ạ?”
“….”
Cơn nóng giận của Mục Tế Vân đã dâng lên tận cổ họng, mãi lúc sau mới lên tiếng: “Về nhà.”
Ngoài về nhà ra thì anh còn đi đâu được nữa?
Trên đường, Đoạn Kiêu gọi điện thoại tới.
“Thầy Mục kia, cậu phát điên cái gì hả? Tôi mặc kệ, cậu mau quay lại đây.”
Trong xe yên tĩnh, lời của Đoạn Kiêu bị tài xế nghe rõ từng chữ, khiến ông không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Mục Tế Vân đã tức giận như vậy, Đoạn Kiêu cũng muốn tìm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Tôi về nhà rồi.” Mục Tế Vân nói: “Về ngủ.”
“Hả? Tôi có nghe nhầm không đấy?” Đoạn Kiêu nói, “Triệu Nhật Thiên khó khăn lắm mới về nước ăn Tết, cậu lại đối xử với người ta như thế à? Á! Sao cậu đánh tôi!”
Đầu dây bên này Đoạn Kiêu và Triệu Thanh Viện đã bắt đầu ầm ĩ cả lên, Mục Tế Vân nhăn mặt không chút kiên nhẫn tắt điện thoại đi.
Qua một lúc Triệu Thanh Viện lại gọi đến, “Thầy Mục này, hôm nay tôi không tính toán với cậu nữa, ngày mai cậu đi Thượng Hải chơi với tôi đi.”
Mục Tế Vân: “Không đi.”
“Tại sao chứ?” Triệu Thanh Viện tưởng mình nghe nhầm, “Không phải cậu nói Tết cậu không có việc bận à?”
“Có việc.”
“Việc gì?”
“Giáo thư dục nhân*.”
*Giáo thư dục nhân (教书育人): Dạy học và giáo dục, sự nghiệp trồng người.
“Thầy Mục này, bây giờ còn đang nghỉ đông đấy.”
“Tút tút tút…”
“Chậc chậc, e là thầy Mục bị thần kinh rồi.” Triệu Thanh Viện bị tắt điện thoại, quay qua nháy mắt với Đoạn Kiêu, “Tôi đã nói rồi, cậu ta mà làm thầy giáo thì sớm muộn gì cũng phát điên thôi, nhìn đi, tôi nói có sai đâu.”
*
Ngày hôm sau thức dậy là đã qua một năm mới.
Sở Chiêu Chiêu mở to mắt, nghe thấy tiếng ồn từ ngoài phòng, cô rời giường mở cửa, thấy Minh Minh và mẹ Sở đang gói sủi cảo, hai người cứ lầm bầm với nhau không biết đang nói gì.
Sở Chiêu Chiêu nhanh chóng rửa mặt, đi ra phòng khách cầm điện thoại lên xem. Sáng sớm có không ít người gửi lời chúc năm mới qua wechat cho cô, hộp thư của điện thoại bình thường sẽ không có gì, nhưng Sở Chiêu Chiêu vừa lướt qua lại thấy tin nhắn của Mục Tế Vân.
“Một câu cảm ơn là xong?”
Được gửi từ ba rưỡi sáng.
Sở Chiêu Chiêu nhìn dòng chữ mà ngẩn ra cả nửa ngày.
Hôm qua lúc nhận được tiền, cô cũng có nghĩ qua làm sao để cảm ơn Mục Tế Vân, tặng quà chắc chắn là không được rồi, còn tiền…anh có nhận không? Mà anh lại cần chút tiền này à?
Sở Chiêu Chiêu chưa từng gặp qua loại tình huống như vậy, nhất thời không biết phải làm sao, bố mẹ Sở cũng không phải kiểu người tinh tế, chắc cũng sẽ không biết giống cô. Sở Chiêu Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi cho Mục Tế Vân.
Mục Tế Vân không bắt máy, Sở Chiêu Chiêu nghĩ, không chừng đêm qua anh lại đi uống rượu về muộn, giờ này còn chưa dậy. Vì thế, cô gửi một tin nhắn cho Mục Tế Vân.
“Thầy Mục, cảm ơn thầy đã giúp em. Đi học lại em có thể mời thầy một bữa cơm không ạ?”
Nếu như là trước kia, Sở Chiêu Chiêu sẽ không dám mời anh đi ăn. Học sinh mời cơm thầy giáo, trong mắt người tâm địa xấu xa nói không chừng có thể lại gây ra không ít chuyện thị phi. Nhưng bây giờ thì khác, cô sắp tốt nghiệp rồi, học kỳ tới chỉ còn một môn chuyên ngành tự chọn, môn này lại không phải là môn của Mục Tế Vân, cũng không có giải thưởng nào cần đánh giá, bây giờ mời thầy ăn bữa cơm cũng chỉ giống như một bữa tiệc tri ân* mà thôi.
*Tạ sư yến (谢师宴): bữa ăn, bữa tiệc nhỏ để tri ân, cảm ơn thầy cô đã giúp đỡ đồng hành cùng con em mình trong những giai đoạn học hành thi cử gian nan nhất. Thường sẽ có những tạ sư yến vào cuối các kì thi vào Mười và thi Đại học.
Nhưng Mục Tế Vân vẫn không trả lời tin nhắn, Sở Chiêu Chiêu gọi điện thoại vẫn không bắt máy, cô nghĩ :”Đành vậy thôi, nói không chừng tết nhất thầy rất bận, vài ngày nữa rồi gọi lại sau.”