Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 13.4

Trên đường đi, trừ Sở Chiêu Chiêu ra Cam Điềm, Tần Thư Nguyệt và Trương Khả đều nói chuyện rôm rả, Phương Trạch lâu lâu sẽ góp vào vài lời, cứ vậy rất nhanh đã đến trường.

Sau khi xuống xe, Phương Trạch còn tiễn các cô đến tận cửa tòa kí túc xá mới rời đi.

Lúc lên phòng, Cam Điềm kéo tay Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Cả ngày hôm nay tớ thấy cậu không nói năng gì cả, có phải không khỏe không?”

“Ừm.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Tớ vừa tới kỳ nên hơi mệt.”

“Ồ, vậy cậu mau vào nghỉ đi.” Cô mở cửa phòng kí túc xá, “Cậu nằm xuống trước đi, tớ pha cho cậu một ly nước đường đỏ.”

Sở Chiêu Chiêu nằm trên giường, kéo chăn che nửa mặt nhìn Cam Điềm đang bận tới bận lui trong phòng ký túc xá.

Đun nước sôi, rửa ly, tìm đường đỏ, khuấy đều lên, để nguội,…

Ba mươi phút sau, cô đứng trước giường Sở Chiêu Chiêu đưa ly đến: “Không nóng đâu, cậu mau uống đi rồi ngủ một giấc.”

“Ừm, cảm ơn cậu.”

Sở Chiêu Chiêu uống nước đường đỏ xong đúng ra nên ngủ rất ngon, nhưng cả đêm nay cô trằn trọc không vào giấc được.

Ở trường, Cam Điềm là người bạn tốt nhất của cô, tình cảm bạn bè hơn ba năm, lại còn sống trong cùng một phòng ký túc xá, sáng tối bên nhau. Nếu bây giờ Sở Chiêu Chiêu giấu cô chuyện này thì có khác gì cô đang phụ lại tình bạn của hai người.

Trước đó mấy ngày Sở Chiêu Chiêu có nghe Cam Điềm nói, bố mẹ của cô và bố mẹ Phương Trạch trong công việc cũng có hợp tác qua lại. Hai người họ cũng có ý định kết hôn, nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, tốt nghiệp xong sẽ đính hôn trước.

Khi đó Sở Chiêu Chiêu còn đùa, không ngờ trong mấy người các cô, Cam Điềm lại là người kết hôn sớm nhất, đến lúc ấy nhất định sẽ làm phù dâu cho cô.

Mà hiện thực thì luôn thích trêu ngươi người khác như vậy. Sở Chiêu Chiêu nghĩ, nếu mình vẫn còn là một con người thì cô nhất định phải nói cho Cam Điềm biết Phương Trạch là loại người như thế nào.

Nhưng nếu cứ nói như vậy thì cô cũng phải nói cho Cam Điềm biết mình đi làm ở hộp đêm à? Phương Trạch cũng đe dọa cô rồi, chỉ cần cô nhiều chuyện, hắn sẽ nói cho cả trường biết chuyện cô bán rượu trong quán bar.

Trực giác mách bảo Sở Chiêu Chiêu, Phương Trạch là loại người nói được làm được. Vì khách khứa ở Vân Yên Phủ Đệ sẽ không trực tiếp gọi nhân viên tiêu thụ là “gái bồi rượu”. Mặc dù trong lòng bọn họ cảm thấy hai cách gọi này không khác gì nhau nhưng cũng sẽ không gọi thế.

Mà Phương Trạch bây giờ đã gọi cô như vậy, có quỷ mới biết được hắn ta còn có thể thêm mắm dặm muối thành kiểu gì.

Nghĩ ngợi cả tối, sáng hôm sau, Sở Chiêu Chiêu mang hai quầng mắt thâm đen rời giường. Vết thương trên trán vẫn còn khá dễ thấy, giờ nhìn cô cứ như vừa đánh trận ở Trung Đông trở về, vô cùng nhếch nhác.