Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 11.3

Thấy lời anh nói có vẻ có lý, Sở Chiêu Chiêu liền ngồi xuống, duỗi thẳng lưng, hai bàn tay chống lên đầu gối, rất giống dáng ngồi tiêu chuẩn của một học sinh tiểu học.

Mục Tế Vân không nhìn cô nữa mà nhìn bóng mình phản chiếu trong gương trên tường đối diện: “Thỏ nhỏ, em rất thích tiền à?”

Sở Chiêu Chiêu một lần nữa nhắc anh: “Em gọi là Linda.”

Mục Tế Vân khẽ cười: “Tôi quan tâm em gọi là Linda hay Prada gì đó làm gì? Quan trọng không?”

Không quan trọng, dù sao cũng chỉ là chỉ là cái tên gọi ở chốn phong nguyệt này mà thôi.

Sở Chiêu Chiêu không vui, khó chịu nói: “Thích, tiền ai lại không thích.”

Mục Tế Vân gác tay ra sau đầu, nhắm mắt thở dài: “Đúng vậy, ai mà chê tiền.”

Sở Chiêu Chiêu có thể cảm nhận được tinh thần của Mục Tế Vân tối nay rất sa sút, trong lời nói cũng chất đầy ý tứ, dường như rất muốn được nói ra hết. Chỉ tiếc, cô không phải thính giả thích hợp.

Ít nhất, là không phải với anh.

Nghĩ vậy, Sở Chiêu Chiêu ngồi không yên, lại đứng dậy. Mà lúc này Mục Tế Vân vẫn còn nhắm mắt, chuếnh choáng say, anh không cảm nhận được người bên cạnh có ý rời đi, tiếp tục nói: “Tiền hấp dẫn vậy à? Thật nhàm chán!”

Lời này đã vô tình động chạm đến Sở Chiêu Chiêu. Phú nhị đại* như họ làm sao hiểu được nỗi khổ của người khác. Tiền không hấp dẫn? Anh chắc không biết có những người lúc túng quẫn lại chỉ vì mấy trăm tệ hèn mọn mà sẵn sàng đánh đổi tất cả.

Một phú nhị đại ngồi trước mặt cô thốt ra lời cảm thán như vậy thì đúng là tìm sai người rồi. Anh nên đi tìm mấy kẻ công tử giống anh mà than khổ hoặc cũng có thể tìm mấy kẻ đồng minh cũng được.

*Phú nhị đại (富二代): là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.

Nghĩ vậy, Sở Chiêu Chiêu cảm thấy bản thân thật sự không cần phải ngồi đây nữa, “Mục tiên sinh, ngài đỡ chút nào chưa? Em đưa ngài về bàn?”

“Không cần, tôi ngồi đây thêm lúc nữa.” Mục Tế Vân lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, “Tôi hút xong sẽ tự qua đó.”

Lúc Mục Tế Vân hút thuốc, Sở Chiêu Chiêu lặng lẽ đứng dậy, cô nhìn chằm chằm mặt sàn. Dưới lớp lông mi giả, đôi đồng tử xinh đẹp không có bất kỳ thần sắc nào cũng không biết cô đang nghĩ gì.

Gương mặt cô trầm tĩnh nhu hòa, thần thái vô hại, dáng đứng lại nghiêm túc quy củ, trong nháy mắt ngắn ngủi làm Mục Tế Vân có cảm giác mình đang đứng trong sân trường.

Một cô gái cosplay thỏ làm việc trong quán bar lại khiến anh có cảm giác này.

Thật kỳ diệu!