Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 9.4

Mấy ngày trước cô ta nghe ngóng được, Linda ở bàn B14 trên tầng hai hốt được một đống bạc, hai lần liên tiếp bán được năm chai Louis XIII, lần gần nhất còn bán tận bảy chai.

Số tiền lớn như vậy Sara nghe thôi mà tim gan ngứa ngáy, vừa hay hôm nay nhóm khách quý ấy lại đến, cô ta liền nhanh tay nhanh chân chộp lấy cơ hội này. Nhưng mấy người ngồi ở bàn B14 hình như không thích cô ta, mặc cô ta có nói hết nước hết cái họ cũng chỉ gọi hai chai Remy Martin.

Mà bàn của Mục Tế Vân nhìn kiểu gì cũng không giống dạng keo kiệt bủn xỉn. Lúc sau Sara đi lên phía sân khấu nhìn thử thì thấy bọn họ lại gọi thêm mấy chai rượu đắt tiền khác, nhưng lại không ghi vào hóa đơn của bất kỳ ai. Bọn họ còn có vẻ rất vui vì không bị cô ta làm phiền.

Vì thế lúc thấy Linda ở phòng nghỉ Sara liền nghĩ, có khi nào vì bọn họ quen biết nhau nên mới đặc biệt chiếu cố cho công việc của cô? Nhưng Sở Chiêu Chiêu lại phủ nhận, bọn họ không quen biết.

Sara càng tò mò, cô ta bỏ cây son xuống ngồi sang bên cạnh Sở Chiêu Chiêu, thân thiết nắm lấy tay cô: “Tôi nghe nói cô ở chỗ bọn họ lấy được mấy hóa đơn giá rất cao, cô làm cách nào vậy? Truyền thụ cho tôi ít kinh nghiệm đi!”

Sở Chiêu Chiêu thành thật trả lời: “Thì tôi…trực tiếp nói họ.”

“Cái gì?” Sara sửng sốt há hốc miệng, “Cô trực tiếp nói họ mua nhiều rượu như thế?”

Sở Chiêu Chiêu gật đầu, biểu cảm của cô không giống đang nói dối.

Sara không chút lưu tình buông tay Sở Chiêu Chiêu, rồi quay lại chiếc ghế ban nãy, tiếp tục trang điểm. Cô ta tán lớp kem nền trên mặt, ánh mắt thông qua chiếc gương nhỏ liếc nhìn Sở Chiêu Chiêu.

Chẳng trách.

Tham lam như vậy, không có khách quen là phải.

Nghĩ như vậy, Sara liền cảm thấy bản thân bán được hai chai Remy Martin đã là tốt lắm rồi.

Ba giờ sáng, khách khứa ở Vân Yên Phủ Đệ lục tục ra về.

Lúc bàn của Mục Tế Vân rời đi Sở Chiêu đang ở quầy bar kết toán, cô vừa quay đầu liền nhìn thấy Sara đang nhiệt tình tiễn bọn họ.

Tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt, Sở Chiêu Chiêu không nghe rõ mấy người họ đứng ở cửa nói gì. Chỉ thấy Mục Tế Vân gật gật đầu với Sara, sau đó lại quay qua bên tai Đoạn Kiêu vừa cười vừa nói mấy câu, Đoạn Kiêu cũng cười theo anh rồi hai người cùng rời đi.

Sở Chiêu Chiêu thở dài một hơi.

Nhìn xem, rượu ở đâu mua mà chẳng giống nhau, Sara người ra chỉ cần phục vụ chu đáo một chút, thì khách hàng ai thèm nhớ đến cô. Nói cho cùng thì cũng là tự mình làm, nếu người đó không phải là Mục Tế Vân, làm sao cô lại để vụt mất miếng thịt béo bở đã dâng lên tận miệng thế được.

Sở Chiêu Chiêu chợt phát hiện ra, bản thân cô đối với chuyện tiền bạc rất không có nguyên tắc. Vì sợ phải dây dưa với thầy giáo của mình mà không ngần ngại làm mất lòng thầy, giờ thì hay rồi, cô lại cảm thấy tiếc tiền…