“Đừng chỉ nói mà không làm.” Khưu Tứ Ca chỉ tay về phía sau lưng Sở Chiêu Chiêu: “Nhìn xem, cơ hội cho mày thể hiện chẳng phải đến rồi đây sao.”
Sở Chiêu Chiêu nhìn theo hướng Khâu Tứ Ca chỉ — là Mục Tế Vân.
Sau lưng thầy vẫn là mấy người lần trước.
Sở Chiêu Chiêu bất giác phát hoảng. Là phản ứng theo bản năng của cô, cô không khống chế được.
“Còn đứng đây làm gì? Mau qua đó chào hỏi đi!” Khưu Tứ Ca đứng sau lưng huých cô một cái: “Mày đến đây làm lâu như vậy mãi mới có được cái hóa đơn lớn Mục thiếu thanh toán hôm trước, xem ra Mục thiếu nhìn trúng mày rồi. Tranh thủ mà nắm lấy cậu ta trong lòng bàn tay như anh nói với mày. Mà nếu không được thì mày xem thử mấy người đi cùng cậu ta, cũng dạng lắm tiền nhiều của cả. Tùy tiện tóm chặt một người cũng đủ giúp mày ăn sung mặc sướиɠ rồi.”
Nói rồi Tứ Ca đẩy Sở Chiêu Chiêu một cái khiến cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mặt Mục Tế Vân. Cô đứng không vững lúc cả người sắp ngã thì được Mục Tế Vân ôm ngang eo đỡ lấy.
“Sao vậy? Mới thấy tôi đã kích động vậy rồi à?
Bị thầy giáo mà bình thường bản thân vừa kính vừa sợ ôm lấy eo, bên tai còn nói mấy lời không đứng đắn là loại cảm giác gì?
Sở Chiêu Chiêu không cần là người khác sẽ có phản ứng như thế nào, cô chỉ biết cô sắp thở không nổi rồi.
Bàn tay đỡ lấy eo cô như mang theo lửa, nóng đến mức khiến cô chân tay luống cuống, mặt mũi suýt chút đỏ bừng.
May là ngay lúc đó Mục Tế Vân cũng thả cô ra, anh thả lỏng vai, lúc đi lên tầng không quên ném cho Sở Chiêu Chiêu một câu: “Đi lên.”
Sở Chiêu Chiêu đi theo, vào phòng đã thấy đám người kia an vị cô liền hỏi: “Mục tiên sinh hôm nay ngài gọi rượu gì ạ?”
Mục Tế Vân ngồi tựa vào sofa, một tay đặt trên lưng ghế một tay sờ lên vành tai vuốt vuốt tựa như bị ngứa: “Em hi vọng tôi gọi rượu gì?”
Sở Chiêu Chiêu cắn cắn môi, không biết nên trả lời như thế nào.
Có lẽ là thấy cô chần chừ lâu quá Đoạn Kiêu cũng “giúp” cô mở miệng: “Ây ya, là Louis XIII.”
Nói xong anh ta lại nhìn Sở Chiêu Chiêu cười cười: “Khui năm chai. Thế nào?”
Mà điệu cười đó ý tứ trào phúng rõ ràng.
Sở Chiêu Chiêu một bên nghĩ nếu muốn có khách quen như Tứ Ca nói thì thật sự không thể tỏ ra tham lam hai lần liên tiếp được, một bên cô lại nghĩ tới em gái của mình, tuần sau con bé cần phải mua thuốc, một khoản tiền lớn như vậy nếu bây giờ cô vì giữ khách cho mình thì em gái cô phải làm sao….
“Vậy thì năm chai…” Sở Chiêu Chiêu quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Louis XIII.”
Đến cả nhân viên cũng nhìn cô bằng ánh mắt có mấy phần khinh thường xen chút đố kị.
Cô quay người miệng cố kéo ra một nụ cười với đám người sau lưng.
Đúng là không có gì ngạc nhiên, đám người bọn họ rất xem thường kẻ không biết điều như cô.
Ngoại trừ Mục Tế Vân.
Dưới bóng đèn mờ ảo anh giương mắt nhìn Sở Chiêu Chiêu, thần sắc vẫn vậy. Nhưng một khắc sau, ai cũng giống nhau cả thôi vẫn buông ra tiếng cười đầy chế giễu.
Sở Chiêu Chiêu nắm chặt lấy vạt áo.
“Qua đây.” Mục Tế Vân vẫy tay rồi chỉ vào cốc xúc xắc trên bàn nói: “Hôm nay vẫn phải dựa vào em rồi.”
“Mẹ nó…” Đoạn Kiêu là người đầu tiên nhảy ra phản đối: “Ấy đừng em gái, qua đây anh khui cho em sáu chai, em giúp anh đổ xúc xắc.”
Mục Tế Vân tặng Đoạn Kiêu một ánh nhìn, hắn tự giác cười hề hề lui người vào trong, tắt đài.
Sở Chiêu Chiêu ngồi xuống cạnh Mục Tế Vân, cách anh một khoảng khá xa.
Vẫn là trò đổ xúc xắc này, vẫn là vận may đặc biệt tốt của Sở Chiêu Chiêu. Mặc kệ bọn họ có đổi luật chơi như thế nào cô đều mười ván thắng cả chín.
Rượu quá ba tuần, Sở Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn, không biết bằng cách thần kì nào mà hai người họ lại ngồi sát nhau, chân cô dựa vào gần chân Mục Tế Vân.
Sự cứng cáp cùng độ ấm của cơ thể anh sau lớp quần âu trực tiếp truyền đến da thịt cô. Sở Chiêu Chiêu vô thức muốn dịch sang bên cạnh. Suy nghĩ này vừa chồi lên Mục Tế Vân đột nhiên đưa tay về hướng cô.
Sở Chiêu Chiêu tưởng anh muốn ôm mình cả người lập tức cứng đờ không dám động đậy. Khuỷu tay Mục Tế Vân đặt trên lưng ghế sofa bàn tay với lấy tai thỏ trên đầu cô bóp bóp mấy cái.
Có vẻ Mục Tế Vân rất thích bóp tai thỏ.
“Rất được việc.” Mục Tế Vân nói bên tai cô: “Đêm mai đừng đi lung tung trong đại sảnh nữa, trực tiếp lên đây tìm tôi.”