Sở Chiêu Chiêu càng nghĩ càng giận, tay cầm bút theo đó mà khẽ run.
Bạn cùng phòng Cam Điềm khều khều tay cô, thì thầm: “Chiêu Chiêu, cậu sao thế? Vẫn còn mệt à? Có cần tớ đi cùng cậu xuống phòng y tế không?”
Sở Chiêu Chiêu đang định trả lời cô, bỗng cảm thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn mình chằm chằm. Cô vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp cái nhìn của Mục Tế Vân.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhưng lại mang theo ý tứ cảnh cáo.
Sở Chiêu Chiêu chợt rùng mình, cô vội đè mấy lời đã chạy lên tận cổ họng xuống, lúng túng lắc lắc đầu với Cam Điềm.
Tiết học này, thật quá dày vò!
Sở Chiêu Chiêu ngẫm lại, thật ra đi tìm cố vấn học tập xin nghỉ phép có khi lại còn dễ chịu hơn như thế này nhiều.
Cuối cùng cũng chờ được đến giờ giải lao, Sở Chiêu Chiêu chỉ muốn nhanh ra khỏi phòng học hít thở chút không khí. Vừa đứng dậy, Cam Điều đã kéo cô lại: “Chiêu Chiêu, mẹ cậu gọi này.”
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại của Cam Điềm. Đúng là số của mẹ Sở. Lòng cô lại chậm rãi dâng lên một dự cảm chẳng lành. Cô cầm lấy điện thoại của Cam Điềm mau chóng ra khỏi lớp, đi đến một góc khuất trên hành lang.
Bất kể là trên trường có trải qua chuyện gì nhưng những lúc đối mặt với người nhà, Sở Chiêu Chiêu đều cố tỏ ra vui vẻ, giả vờ như mọi thứ đều rất ổn. Em gái cô đã ngã bệnh, cô không thể khiến bố mẹ lo lắng thêm về mình.
“Mẹ à? Có chuyện gì ạ?”
Âm thanh vừa phát ra, đã không thể giả vờ được nữa.
“Ôi! Chiêu Chiêu, con làm sao rồi phải không?” Mẹ Sở lo lắng hỏi dồn: “Con ốm rồi phải không?”
“Không phải đâu.” Sở Chiêu Chiêu chun mũi sụt sịt: “Con chỉ cảm một chút thôi, cổ họng có hơi khó chịu, mà có chuyện gì à mẹ?”
“À là thế này….Bây giờ không phải là tháng mười một rồi sao, học bổng của con đã lấy chưa? Bệnh viện lại yêu cầu nộp viện phí rồi, mẹ…mẹ với bố con kiếm đâu ra khoản tiền đấy. Không phải con nói con sẽ lấy được học bổng tám nghìn tệ kia sao?”
Vừa nghe mẹ nhắc đến chuyện này, nước mắt Sở Chiêu Chiêu lại rơi xuống.
Cũng may, cách nhau một màn hình điện thoại, mẹ Sở sẽ không nhìn thấy.
“Ừm…đã được phê duyệt rồi mẹ ạ nhưng mà tiền tạm thời vẫn chưa chuyển tới tài khoản. Bên bệnh viện muộn nhất là khi nào phải đóng phí thế mẹ?”
“Hôm nay là thứ tư, muộn nhất….là thứ hai tuần sau. Chiêu Chiêu à, con nhận được tiền thì nhanh chóng chuyển vào thẻ của bố nhé, em gái sắp hết thuốc rồi.”
“Vâng, trước thứ hai con nhất định sẽ chuyển tiền.”
Sở Chiêu Chiêu nói với mẹ chắc nịch, nhưng ngón tay vô thức bấu vào lan can.
Tám nghìn tệ này, cô biết tìm ở đâu ra bây giờ…