“Sở Chiêu Chiêu, thầy Mục gọi cậu lên văn phòng gặp thầy kìa!”
Giữa đám đông ồn ào của nhà ăn Nam Đại, Hà Mậu Nhiên vừa tìm thấy Sở Chiêu Chiêu liền tóm lấy tay áo cô, thở hồng hộc: “Điện thoại cậu sao lại tắt máy thế?”
“Tớ chưa nộp tiền điện thoại.” Sở Chiêu Chiêu đặt phần đồ ăn vừa gọi sang một bên, hỏi: “Thầy Mục tìm tớ có chuyện gì à? ”
“Tớ cũng không biết, thầy chỉ bảo cậu lên văn phòng gặp thầy, ngay lập tức.” Ánh mắt Hà Mậu Nhiên hiện lên chút thương cảm, nhỏ giọng nói: “Cậu làm gì chọc giận thầy Mục rồi phải không? Giọng điệu của thầy nghe không được tốt lắm.”
Chọc giận thầy Mục???
Sở Chiêu Chiêu nghĩ mãi cũng không biết bản thân đã chọc giận thầy lúc nào. Cô lên lớp chưa bao giờ đi trễ về sớm, bài tập luôn luôn là bài làm tốt nhất trong khoa, thi cử lại luôn luôn đứng hạng đầu. Nói trắng ra cô chính là tâm can bảo bối của các giảng viên.
Nhưng Sở Chiêu Chiêu trước giờ rất sợ thầy Mục. Cũng không phải thầy là hung thần ác sát gì mà bởi vì bản thân Sở Chiêu Chiêu từ nhỏ đã rất sợ giáo viên, thấy thầy cô như chuột thấy mèo. Đây giống như là một loại tính cách bẩm sinh rồi, xung quanh cô không ít người như vậy.
Cuối tháng 10, khí lạnh ở đế đô ngập tràn, phần thức ăn nóng hổi này mà không ăn ngay thì sẽ nguội mất, Sở Chiêu Chiêu có chút tiếc: “Ăn xong rồi tớ đi.”
“Tùy cậu đấy.” Hà Mậu Nhiên quay đầu bỏ đi, được mấy bước thì ngoái lại nhìn liền thấy Sở Chiêu Chiêu thật sự ngồi xuống ăn cơm. Cậu tức đến bốc khói, chỉ hận không thể kéo tai, lôi ngay cô đến văn phòng thầy Mục.
“Này, cậu còn ngồi ăn thật hả! Tớ đã nói giọng điệu của thầy không tốt mà cậu còn để thầy đợi, cậu đang muốn thêm dầu vào lửa à?”
Nhà ăn của Nam Đại có trợ cấp, như Sở Chiêu Chiêu gọi một món ăn một món canh cũng chỉ hết ba bốn tệ*. Nhưng với cô, mỗi phân tiền đều phải tính toán kỹ càng, nếu cô bỏ phí bữa này thì hôm nay chỉ có thể ăn màn thầu thay cơm.
*Ba tệ (三块) = 3 NDT ≈ 10.218 VNĐ
Bốn tệ (四块) = 4 NDT ≈ 13.624 VNĐ
Hà Mậu Nhiên thân làm lớp trưởng đương nhiên hiểu rõ tình hình của các thành viên trong lớp, cậu không đành lòng nhìn Sở Chiêu Chiêu như vậy: “Thế này đi, bên ngoài trường mới mở một tiệm lẩu, nghe nói ngon lắm. Tớ tìm mãi vẫn không có người đi ăn cùng. Hay là bây giờ cậu đi gặp thầy Mục trước, xong rồi thì bọn mình đi ăn lẩu?”