*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tên sadist đó luôn làm việc trừ khi anh ta ngủ. Có khi nào anh ta cảm thấy ngột ngạt khó thở không nhỉ?" Yoonshin cảm thấy suy nghĩ của mình cứ rối bời vô cớ, cậu chống tay lên cằm và quan sát khuôn mặt điển trai của Sehun. Sehun đang quay mặt về phía trước thì đột nhiên nhìn vào phòng làm việc của Yoonshin.
Yoonshin cảm thấy hơi tội lỗi vì đã nhìn trộm anh, nên khi người kia nhìn lại thì cậu đã giả vờ tập trung vào mớ tài liệu trước mặt. Cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa của người kia. Vì quá bối rối nên gần như Yoonshin không thể ngẩng đầu lên và gật đầu với Sehun. Nhưng mà có vẻ như Sehun không hề yêu cầu một lời chào buổi sáng đầy kính trọng từ cậu. Sehun vẫn đang đứng trước cửa phòng làm việc của cậu.
'Điều đầu tiên mà anh ta làm vào buổi sáng là gì nhỉ? Mình nhìn một chút thì có sao đâu chứ? Anh ta cứ vậy mà xé mình làm đôi trước mặt anh ta vậy." Yoonshin càu nhàu trong lòng và đứng dậy khỏi bàn làm việc. Khi thấy cậu đứng dậy thì người kia đã ngoắc ngón tay ra hiệu cậu đi theo anh. Yoonshin liếc nhìn thư ký Tak tỏ ý dò hỏi, nhưng anh chỉ đơn giản ra hiệu rằng cậu hãy đi theo Sehun.
Không còn lựa chọn nào khác cậu đành đuổi theo Sehun vào phòng làm việc của anh. Ngay sau khi cậu bước chân vào trong thì một sấp tài liệu gói trong phong bì màu nâu lao tới, gần như là ném vào tay cậu. Yoonshin nhìn xuống chiếc phong bì và hỏi. "Ưmm... Đây là gì ạ?"
Sehun treo chiếc áo của mình ngay ngắn lên mắc áo, sau đó bắt đầu xem xét đống tài liệu trên bàn. Anh trả lời một cách không trung thực, "Cậu tự mình xem đi."
"Chúng có liên quan đến vụ án của tôi không?" Yoonshin tiếp tục.
"Đại loại thế. Nó sẽ giúp ích cho cuộc đàm phán của cậu. Đừng hỏi nguồn ở đâu."
"Tôi có thể sử dụng tài liệu từ nguồn gốc không rõ ràng ạ?"
Sehun có vẻ không hài lòng lắm khi Yoonshin đặt câu hỏi về độ tin cậy của tài liệu mà anh đã đưa cho cậu, vì vậy anh đã vặn lại một cách giễu cợt,
"Những tài liệu nguy hiểm nên được sử dụng một cách lén lút và âm thầm. Tôi có cần phải dạy cho cậu điều đó không?"
"Tôi thấy chúng không có nguồn gốc rõ ràng và cũng... nguy hiểm."
Mặc dù Sehun đã giải thích theo cách mà Yoonshin có thể hiểu được nhưng cậu vẫn có vẻ hoài nghi. Thấy vậy Sehun cau mày nói:
"Năm tư. Tôi đã nói những gì?"
"Đó là luật cộng sự ạ," Yoonshin trả lời.
"Nếu cậu đã nhận nó rồi thì cậu có thể ra ngoài."
"Vâng... Cảm ơn anh, mặc dù tôi không biết đây là gì và anh lấy nó từ đâu, nhưng tôi sẽ sử dụng nó một cách hiệu quả ạ." Yoonshin cúi đầu rồi quay đi. Cậu cảm ơn trong khi mong người kia sẽ giữ mình lại, nhưng anh chỉ phớt lờ cậu dù anh thừa biết mong muốn của Yoonshin.
Tiếng lật giấy liên tục vang lên. Yoonshin chậm rãi tiến lên một bước trước khi quay lại. Cậu tiến đến bàn của người kia và nhận được cái lườm kiêu ngạo đặc trưng của Sehun.
"Mấy giờ rồi? Tôi còn cả núi tài liệu phải đọc nữa nên rất bận đấy. Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi."
Tên khốn này nữa.
"Anh đã từng xử lý vụ tấn công tìиɧ ɖu͙© như thế này bao giờ chưa ạ? Hay anh đã từng làm tư vấn pháp lý khi mới vào nghề chưa?"
"Tôi đã ở trong team luật doanh nghiệp ngay từ những ngày đầu tiên."
"Điều đó có nghĩa là anh chưa từng làm vụ nào như này ạ?"
"Tôi không nói vậy. Tôi đã làm một vài vụ công cộng cho đến khi tôi học năm thứ năm sau đó thì đi du học."
"Anh có thể cho tôi biết hồi đó anh làm việc như thế nào không ạ? Tôi sẽ ghi nhớ điều đó khi lên kế hoạch tiếp cận từng khía cạnh của mỗi vụ án." Yoonshin vô cùng tò mò về quá khứ của Sehun. Đã nhiều năm rồi cậu chưa từng tò mò về thứ gì mãnh liệt đến thế. Cậu rất muốn nghe câu chuyện của Sehun, vì vậy mặc dù người kia chưa hề đồng ý trả lời nhưng thì đôi mắt cậu đã lấp lánh chờ đợi.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy sự phấn khích trong đôi mắt của đối phương nên Sehun đã nhìn đồng hồ rồi cố ý rành ra vài phút rảnh rỗi của anh cho cậu, anh ngả người ra sau ghế rồi nói: "Phần lớn thời gian tôi không đi xem xét xử hay những phiên tòa giả định, thay vào đó thì tôi tìm mọi cách để moi được nhiều thương lượng nhất có thể."
"Ồ... tiền thương lượng.."
"Ngay cả khi cậu đưa vụ án ra tòa thì nạn nhân cũng chẳng được bao nhiêu lợi ích. Họ chỉ lo lắng vì bản thân sẽ bị mang tiếng là nạn nhân của vụ quấy rối tìиɧ ɖu͙© mà thôi. Không chỉ thế, quá trình đó còn rất đau đớn nữa. Sẽ tốt hơn nếu kẻ tấn công ít nhất thì cũng phải chịu một bản án thật nặng. Tuy nhiên, như cậu biết đấy, trừ khi hành vi phạm tội vô cùng tàn ác dã man thì hắn mới bị đi tù, còn không thì chỉ quản chế thôi."
"Nhưng nếu nạn nhân muốn kẻ thủ ác phải nhận một hình phạt thật là nặng hơn là một số tiền lớn thì sao ạ?"
"Năm tư. Cậu nên biết có những lúc tiền sẽ là tiêu chuẩn của công lý chứ không phải là một bản án. Cậu phải nghĩ xem chiến thắng cuối cùng dành cho khách hàng của mình là gì. Nếu khách hàng của cậu đi sai hướng thì công việc của cậu là thuyết phục và dẫn dắt họ đi đúng hướng."
Yoonshin trầm ngâm về lời khuyên mà Sehun vừa đưa ra cho mình. Câu hỏi căng phồng như một quả bóng bay có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Thật khó để tưởng tượng được những gì Sehun đang làm, cậu nghĩ rằng có thể trong quá khứ Sehun là một người khác."Vậy đã có khi nào anh chân thành an ủi nạn nhân khi anh tư vấn pháp lý cho những vụ án công ích trong quá khứ chưa ạ? Vì những vụ quấy rối này đòi hỏi điều gì đó đặc biệt hơn những trường hợp khác ấy ạ."
Khi Yoonshin đi đến mấu chốt của câu hỏi, Sehun liền cau mày, anh không hiểu tại sao cậu lại hỏi một câu hỏi vô lý như vậy. "Tôi không làm loại chuyện đó. Kết thúc thảo luận ở đây. Ra ngoài đi."
"Đợi đã, tôi còn chưa hỏi xong..."
"Nếu một phút nữa cậu vẫn còn ở đây thì tôi sẽ báo cảnh sát về tội cản trở công việc kinh doanh của cậu đấy. Đi ra ngoài cho tôi."
Yoonshin biết rằng nếu cậu còn ở lại thì Sehun sẽ thực hiện lời đe dọa của mình. Cậu liếc xéo Sehun- kẻ đang nhìn chằm chằm cậu một cách cứng nhắc với chiếc điện thoại bàn trong tay. Sau đó cậu đành nắm chặt phong bì tài liệu bằng cả hai tay như thể đang bóp cổ Sehun rồi lao ra khỏi phòng.
Yoonshin đi ngang qua phòng của thư ký và trở lại phòng làm việc của mình, cậu ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc và nhìn chằm chằm vào phong bì tài liệu. "Tài liệu không rõ nguồn gốc lại còn "nguy hiểm" sẽ giúp ích cho việc đàm phán, hửm?' Chiếc phong bì chính là chiếc hộp Pandora. Một khi mở ra thì sẽ không thể nào quay đầu lại.
Dù là thứ gì bên trong đó đi chăng nữa thì đây cũng chính là đường tắt của Sehun, nó dẫn đến cái đích thỏa mãn mong muốn của khách hàng. Yoonshin đang thỏa hiệp từng chút một với chính bản thân mình. Kỳ thực nó cũng không khó khăn hay đáng lo ngại như cậu mong đợi.
====
Bé con của tui đáng yêu quá, cố lên!! rồi con mẹ sẽ theo kịp với sóng não của anh Kang Sehun thôi, sadist ngang ngược nhưng được cái giỏi với thông minh, nên dù có như một tên bạo chúa thì nta vẫn kính nể vì anh được việc zlllll, với cả anh Kang nhé, mồm thì tỏ ra ko quan tâm nta mà đi cửa sau giúp em yêu lấy tài liệu để đe dọa thằng bín thái kia kk, thích anh zlllll19.03.2023