'Tập đoàn Soohan... nhưng năm nay mình không xử lý vụ nào cho bên đó cả,' Sehun nghĩ.
Ngay khi Yoonshin bước vào phòng làm việc của cậu sau khi chào hỏi mọi người ở quầy lễ tân, Sehun liền nhấc điện thoại văn phòng lên. Anh gọi cho thư ký của mình, cậu Tak, người này ngay lập tức bắt máy. Qua ô cửa sổ, ánh mắt họ chạm nhau. "Vâng, Sir." thư ký Tak nói.
"Bằng cử nhân của Do Yoonshin loại gì? Có vẻ như cậu ta đã học luật ở Đại học Hàn Quốc."
"Cậu ấy đã đến Đại học Dongguk. Chuyên ngành của cậu ấy là công tác xã hội."
"Công tác xã hội..." Cậu ta không thể chọn chuyên ngành nào tốt hơn sao.
Sehun tặc lưỡi rồi hỏi tiếp: "Cậu ta nhận được bằng khi nào? Gọi tất cả các đồng nghiệp đang làm công việc tương tự như cậu ta, bao gồm những người hơn và kém cậu ta hai tuổi vào phòng họp ngay cho tôi. Và gọi cho tay săn ảnh của nhóm tuyển dụng nếu anh ta còn ở trong công ty luôn cho tôi."
"Tôi hiểu rồi ạ. Vậy tôi gọi họ luôn bây giờ nhé?"
"Gọi luôn đi. Và mang cho tôi tất cả hồ sơ tài liệu dù là nhỏ nhất liên quan đến đến gia đình, bạn bè, bạn học của cậu ta cho tôi nữa. Tất cả các vụ mà cậu ta đã nhận cho đến nay, sở thích cá nhân, cỡ giày—hãy mang cho tôi bất cứ thứ gì cậu đào được. về tên nhóc này."
"Tôi sẽ làm ngay đây. Anh muốn căn dặn điều gì nữa không ạ?"
Sehun gõ nhẹ xuống bàn, sau một hồi suy nghĩ, anh nói: "Hãy tìm hiểu kỹ bất cứ vụ án nào dù là nhỏ nhất của tên nhóc đó hoặc cố giáo sư Do mà có liên quan đến tôi."
Bên kia phòng, Thư ký Tak trông có vẻ khá bối rối, anh không thể hiểu được lý do Sehun đưa ra chỉ thị này. "Cả hai cha con luật sư Do chủ yếu thụ lý các vụ án công. Tôi không nghĩ rằng có bất cứ cơ hội nào các vụ án mà họ xử lý lại liên quan đến anh. Nếu có đi chăng nữa thì chắc chắn là anh đã nắm được rồi."
"Cứ tìm lại đi. Nhỡ đâu tôi đã bỏ lỡ gì thì sao. Tìm hiểu thêm về Giám đốc Do Ikyung của Soohan nữa. Kiểm tra xem có bất cứ vụ nào của tôi có dây dưa với bên đó hay không. Nếu có dù chỉ là một chút sự chống đối của họ với những vụ của tôi thì hãy nói với Yoonshin rằng cậu ta hôm sau không cần phải đến đây làm việc nữa."
"Tôi đã hiểu ý của anh rồi ạ."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Sehun tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Phòng làm việc của Sehun hướng về phía nam, nơi có nhiều ánh sáng mặt trời. Phòng làm việc của Yoonshin đối diện hành lang và hầu như không nhận được nhiều ánh sáng tự nhiên nên cậu đã bật đèn, nhưng ngay cả Sehun cũng cảm thấy nó có chút tối tăm, không đủ ánh sáng. Mặc dù cửa sổ không rõ lắm nhưng từ chỗ Sehun có thể dễ dàng quan sát phòng Yoonshin, cậu đang ngồi ở bàn làm việc của mình. Người kia có lẽ cũng có thể nhìn thấy Sehun.
Vừa chìm đắm trong suy nghĩ, Sehun tiếp tục quan sát Yoonshin thêm một lúc nữa. Anh nhớ lại những lời lạnh lùng của Yoonshin.
"Có lẽ anh là người thực tế nhất mà chị tôi biết."
Nghe tưởng đây có vẻ là một lời khen ngợi, nhưng thực tế lại không phải vậy. Đó là lời nhận xét, lên án mang tính xúc phạm. Điều này người mà tên nhóc đó vô cùng yêu quý và kính trọng, cha cậu lại có mâu thuẫn về lý tưởng sống với Sehun.
Yoonshin nói rằng sẽ toàn tâm toàn ý học hỏi Sehun nhưng đồng thời lại khinh bỉ anh. Cậu sẵn sàng học hỏi từ Sehun nhưng sẽ luôn từ chối việc tôn trọng anh.
"Tôi biết anh rất giỏi tính toán thiệt hơn."
Yoonshin nói rằng cậu có thể điều chỉnh bản thân phù hợp với hoàn cảnh, nhưng có vẻ cậu thấy không cần phải che giấu những suy nghĩ bên trong của mình trước mặt Kang Sehun.
"Tên ngốc này cmn từ đâu tới vậy?" Sehun lẩm bẩm một mình.
Sehun thấy Yoonshin cởϊ áσ khoác, xắn tay áo chuẩn bị sắp xếp lại văn phòng. Cổ tay gầy mảnh của Yoonshin đã thu hút sự chú ý của Sehun trong giây lát, nhưng ngay lập tức ánh mắt của Sehun đã dán lên chiếc bóng phản chiếu thân hình của người bên kia. Đôi mắt hăn không dừng lại cho đến khi chạm đến cổ người kia và tiếp tục hướng đến đôi môi, đôi má nhợt nhạt, chiếc mũi của cậu chàng. Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, anh cắn môi khó chịu.
Yoon shin hẳn đã cảm nhận được ánh mắt của Sehun, khi cậu quay đầu lại, ánh mắt họ đã chạm nhau.
Yoonshin nghiêng đầu bối rối, nhưng vẫn lịch sự gật đầu với Sehun. Ngay khi nhìn thấy điều đó, hắn ta ngay lập tức cầm chiếc điều khiển tự động rồi ấn nút đóng rèm cửa ngay lập tức. Những tấm rèm đóng lại một cách ồn ào, cả không gian lẫn tầm nhìn của họ đều bị ngăn cách. Sehun giờ mới ở một mình, đột nhiên anh cảm thấy tức giận rồi vung tay ném chiếc điều ra xa.
Bụp!
Chiếc điều khiển từ xa to bằng lòng bàn tay Sehun đập vào tường và rơi xuống gần chân.
Chiếc khiển bị vỡ làm đôi giống như một con tàu bị lật úp.
"Mẹ kiếp!"
Kang Sehun đã quá quen với những lời chỉ trích gay gắt. Người ta thậm chí còn nói rằng chính những lời chỉ trích đó là động lực thúc đẩy Kang Sehun leo lên vị trí cao như ngày hôm nay. Những lời nhận xét khinh miệt chẳng là cái thá gì vì hắn ta có thể phớt lờ tất cả chúng, đôi khi hắn còn dùng chính những thứ đó để làm lợi thế cho mình trong những tình huống bắt buộc.
Nhưng lần này thực sự không hiểu tại sao anh lại chẳng thể ngó lơ lời nói của tên nhóc Yoonshin.
"Tại sao những lời nói của tên khốn đó lại khiến mình bực mình cơ chứ?"
Anh nhìn chằm chằm xuống chiếc điều khiển đã vỡ vụn rồi cáu kỉnh dẫm lên nó.
( hai đứa làm việc cách nhau 1 cái rèm cửa nà, sau này nó tình thú lắm hời ơi!!)
12.02.2023