Mỗi Cái Thế Giới Đều Chơi Cấm Kỵ Một Lần

Quyển 2 - Chương 57

Nhưng Triệu Khanh Khanh lại tiếp thu rất tự nhiên: “Mộc Lan làm nghề dệt vải gia truyền.”

“Xin chào, người đến từ thế giới khác sắp trở thành hoàng hậu.”

Không biết Yến Trang thái hậu đã nói gì với công chúa, nhưng vào ngay ngày hôm đó, nàng đã được trả tự do với lí do vô tội.

Khi Triệu Khanh Khanh bắt đầu đến thế giới này, Triệu Tùy vẫn còn là một hoàng tử rất không được sủng ái.

Lần gặp gỡ đầu tiên giữa nàng và Triệu Tùy cũng có chút khó xử, đó là lúc Triệu Khanh Khanh rơi xuống từ mái hiên đổ nát nơi Triệu Tùy sống trong lãnh cung, hắn đang tự thủ da^ʍ.

Nàng còn chưa kịp hoàn hồn, Triệu Tùy khi đó đã là một thiếu niên, nheo lại đôi mắt đào hoa xinh đẹp hỏi nàng: "Ngươi là thông phòng mà phụ hoàng phái tới à?"

Triệu Khanh Khanh không biết nên giải thích như thế nào về vấn đề nàng đột nhiên xuất hiện, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi xuống bậc thang theo người đàn ông cho, Triệu Khanh Khanh hoảng sợ gật đầu vì sợ rằng người đàn ông kia sẽ coi mình như đồ vật tà ác, muốn đưa mình đi thiêu.

Dường như Triệu Khanh Khanh đã nhìn thấy khóe môi người đàn ông khẽ giật giật, giọng nói khàn khàn mang theo một loại ma lực không rõ, "Lại đây."

Triệu Khanh Khanh bị dụ dỗ đi tới, khi còn cách người đàn ông một khoảng, nàng dừng lại, chỉ nghe thấy người đàn ông cười khúc khích, thanh âm tê dại: "Sao ngươi lại cách xa ta như vậy? Lại đây đi."

Triệu Khanh Khanh không nhịn được tiến lên vài bước, còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông túm lấy. Bàn tay to của hắn ấn nàng vào trong lòng, nở nụ cười tà ác với Triệu Khanh Khanh: "Rốt cuộc thì ai là thông phòng của ai hả? Tại sao ngươi lại tránh gia như dã thú vậy?"

Triệu Khanh Khanh sợ hãi vặn vẹo cái mông mềm, cảm nhận được nguồn nhiệt nóng bỏng của cây gậy kia không ngừng truyền đến, là một người hiện đại, đường nhiên Triệu Khanh Khanh biết cây gậy lớn đó là gì.

Sách đã nói rằng mũi của một người đàn ông càng cao và gợi cảm, thì đồ vật khổng lồ dưới háng của người đó càng mạnh mẽ, bây giờ Triệu Khanh Khanh đã tự mình trải nghiệm được điều đó rồi.

"Ngươi thật đẹp." Triệu Tùy dùng những ngón tay có khớp xương rõ ràng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Triệu Khanh Khanh, nói một câu như vậy.

Đôi má vốn đã thẹn thùng của Triệu Khanh Khanh nay càng đỏ hơn, giống như một thiếu nữ ngây thơ chưa trải qua sự đời. Không thể không nói, bao nhiêu năm nay, Triệu Tùy đã nhìn thấy rất mỹ nhân rồi, nhưng Triệu Khanh Khanh là người có da dẻ xương cốt gần như hoàn hảo nhất, đặc biệt là đôi mắt kia, ướŧ áŧ, giống như sẽ muốn câu hồn người khác.

Triệu Tùy ôm người đẹp gần như khỏa thân, hắn có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, sở hữu một vẻ đẹp mạnh mẽ, lúc này du͙© vọиɠ của hắn đã dâng cao, Triệu Tùy đã quên mất sự kỳ lạ và khác thường khi lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân này, chỉ nghe hắn nói: "Đem mình ngươi giao cho gia, gia sẽ giúp ngươi trở thành nữ nhân tôn quý nhất thế gian này."

Người phụ nữ tôn kính nhất? Theo quan điểm của Triệu Khanh Khanh, điều này chẳng khác nào bắt chước Võ Tắc Thiên lên làm nữ hoàng.

Giao mình cho hắn ? Người đàn ông có một đôi mắt đào hoa, nhìn qua vừa sắc sảo vừa thâm tình, sống mũi cao, dáng vẻ rất đẹp trai, thời hiện đại hiếm có người đẹp trai hơn Triệu Tùy, ngủ với hắn cũng không bị lỗ.

Trên thực tế, Triệu Khanh Khanh không coi trọng lời nói của người đàn ông này, bởi vì trong tín ngưỡng sống của nàng, Triệu Khanh Khanh có thể tự mình đạt được điều mình muốn chứ không phải mù quáng dựa dẫm vào người khác.