Mỗi Cái Thế Giới Đều Chơi Cấm Kỵ Một Lần

Quyển 2 - Chương 46

“Vương tử Đông Đồ khách sáo rồi.” Thân là quân vương, Triệu Tùy đã quen nói chuyện mặt không đổi sắc, cũng không biết lần gặp mặt này hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Nghe nói quốc quân của Yến quốc có một cô con gái xinh đẹp tuyệt trần, tài giỏi vô song, thông tuệ trời đất, tại hạ nguyện lấy sự quy thuận hoàn toàn của Đông Đồ Quốc làm sính lễ, muốn thú con gái của quốc quân." Lâm Đông Khác bày tỏ mục đích đến thăm Đại Yến Quốc với một biểu hiện chân thành, tha thiết.

“Ồ?” Triệu Tùy xoa xoa chiếc nhẫn màu ngọc bích trong tay, trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn hỏi theo lời hắn: “Không biết là vị công chúa nào khiến Vương tử không thể quên?”

“Ừm, chính là người kia." Lâm Đông Khác cười cười, chỉ về phía Triệu Khanh Khanh nói.

Toàn trường đột nhiên im lặng.

Lâm Đông Khác dường như không cảm nhận được sự xấu hổ trong không khí, chỉ lớn tiếng nói vì bản thân: "Bổn vương và Khanh Khanh đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, không phải là Khanh Khanh thì sẽ không cưới."

Triệu Khanh Khanh kinh ngạc tới mức khó có thể cầm được cái bánh hoa quế thơm ngào ngạt trong tay, hai mắt tròn xoe mở to, nàng gặp hắn từ khi nào?

Hơi thở không vui trên người hoàng đế càng ngày càng mạnh, hắn quay đầu nhìn về phía Triệu Khanh Khanh, lạnh lùng hỏi: "Khanh Khanh, ngươi từng gặp qua vương tử Đông Đồ quốc sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Khanh Khanh đầy mơ hồ, không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng vẫn là Lâm Đông Khác trả lời, hắn nhìn về phía Triệu Khanh Khanh, vẻ mặt cực kì dịu dàng, tình cảm chân thành, nói: "Bổn vương đã gặp Khanh Khanh vào ngày lễ Thất Tịch, nàng cũng đã chấp nhận tín vật tình yêu của bổn vương." Có một quy tắc bất thành văn ở Đông Đồ Quốc, đó là nếu một người phụ nữ chấp nhận một thứ gì đó do một người đàn ông làm, điều đó tương đương với việc chấp nhận người đàn ông đó.

Triệu Khanh Khanh sửng sốt một lúc, ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân và kết quả, hỏi hắn: "Chiếc đèn l*иg đó là do ngươi làm? Thuật dịch dung?"

“Khanh Khanh thật thông minh.” Trong con ngươi thâm thúy của Lâm Đông Khác không che giấu sự tán thưởng và yêu thích đối với Triệu Khanh Khanh, hắn nhìn Triệu Tùy, hỏi, "Ý của quốc quân thế nào?" Không cần tốn một binh lính nào mà đã thống trị được một quốc gia, bất kỳ vị vua nào cũng sẽ đồng ý. Nhưng hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp sức nặng của Triệu Khanh Khanh trong lòng Triệu Tùy, dù sao đối với Triệu Tùy mà nói, Triệu Khanh Khanh là vô giá, đặc biệt là thân thể của nàng, khiến hắn muốn dừng lại mà không được, không một cung phi nào có thể khơi dậy hứng thú của Triệu Tùy nữa rồi.

Vì vậy, Triệu Tùy không đồng ý ngay mà chơi trò hoãn binh với hắn, nói: "Vương tử cũng biết, Khanh Khanh là công chúa quý giá nhất của Đại Yến Quốc, cũng là đứa con gái yêu quý nhất của trẫm, vì vậy trẫm không thể quyết định việc này ngay lập tức được. Cần phải suy nghĩ một chút."

Lâm Đông Khác không ngờ rằng có người sẽ từ chối một điều kiện hấp dẫn như vậy, nụ cười trên khóe miệng hắn đông cứng một lúc, nhưng Lâm Đông Khác đã nhanh chóng che giấu nó hoàn hảo.

“Cũng đúng, một bảo bối như Khanh Khanh, thật sự không nên quá nóng lòng.” Hắn híp mắt, che giấu sự lãnh nhạt và không kiên nhẫn trong con ngươi.

...