Chưởng quỹ còn chưa nói xong, Kim Lê đã lập tức vội vã khoát tay: "Tôi không đến ứng tuyển, ông hiểu lầm rồi."
Chưởng quỹ nghe xong lời này, trên mặt bèn lộ ra vẻ thất vọng, nhưng một giây sau đã lấy lại tinh thần: "Không sao, bây giờ tiểu nương tử ngươi làm việc ở đâu, ta dám cam đoan, mặc dù làm việc ở cửa hàng sữa của bọn ta vất vả một chút, thế nhưng tốt hơn Hoa Lầu nhiều, ít nhất làm từ chín giờ đến năm giờ về, cũng không làm chậm trễ chuyện vui vẻ của ngươi với tướng công --"
Kim Lê vội vàng cắt ngang lời ông ta: "Chưởng quỹ, ông hiểu lầm rồi, tôi thật sự chỉ đi dạo loanh quanh mà thôi...."
Chưởng quỹ vẫn còn chưa cam tâm: "Ôi chao, vậy nếu như ngươi suy nghĩ đến, nhớ ưu tiên cân nhắc đến cửa hàng sữa nhà họ Trần bọn ta nhé, tố chất khách hàng ở nơi này của bọn ta rất tốt, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện hút sưng đầṳ ѵú của ngươi đâu..."
Ông ta nói được một nửa, bên cạnh vang lên một giọng nữ cắt ngang lời ông ta: "Chưởng quỹ, các người có cửa hàng dươиɠ ѵậŧ trên trấn này không?"
Chưởng quỹ nhìn trang sức bằng bạc trên đầu nàng ta, thân trên chỉ có một chiếc áo cúp ngực màu đỏ, bên dưới là một chiếc váy đỏ, lộ ra vòng eo và bắp chân thon gầy, ông ta biết ngay người phụ nữ này đến từ nước Nam, ông ta nhìn về một phía --
"Này, cửa hàng dươиɠ ѵậŧ ở con phố phía dưới, nhà họ Trần có một cửa hàng hoa huyệt ở bên cạnh."
Chờ ông ta quay đầu, Kim Lê đã chạy mất tăm từ lâu, ông ta không khỏi bóp cổ tay, đáng tiếc, hạt giống tốt như thế mà!
***
Kim Lê chạy thẳng đến góc rẽ, sau khi chắc chắn rằng chưởng quỹ nhà họ Trần gia không nhìn thấy nàng nữa, nàng mới dám dừng lại.
Nàng vịn tường ngoác to mồm thở hồng hộc, cái cửa hàng chết tiệt, rõ ràng cửa hàng sữa này chính là, chính là --
Trong lúc nhất thời, Kim Lê không biết nên nói gì cho phải. Thật ra, Đổng đại nương cũng không hề nói sai, có điều cửa hàng ăn uống này khác quá xa cửa hàng ăn uống mà nàng biết, lòng nàng đã hạ quyết định, nàng không thể chấp nhận công việc này!
Thấy còn chưa đến giờ, nàng định sẽ tiếp tục đi dạo, phải nghĩ cách tìm con đường kiếm tiền khác mới được.
Lần này, nàng loại trừ mấy cửa hàng bất thường rõ rệt, cuối cùng cũng phát hiện ra một quán trà cá nước, bên ngoài treo một chữ "Chiêu" thật to, nhìn cảnh vật đẹp đẽ tĩnh mịch tao nhã, phần lớn khách bước vào cũng là người có học, Kim Lê bèn lấy hết can đảm bước vào.
Sau khi nói rõ mục đích đến, tiểu nhị chạy đường cười ẩn y mời nàng bước vào một sương phòng mở hờ: "Ngươi đợi ở đây đi, chưởng quỹ đang tuyển người hầu trà mới ở bên trong đấy!"
Kim Lê bèn ngồi ở ghế dài bên ngoài để chờ chưởng quỹ, từ góc độ này của nàng, vừa vặn có thấy loáng thoáng cảnh tượng bên trong sương phòng xuyên qua màn trúc.
Chỉ thấy một cô gái đang dang rộng chân ngồi trên bàn trà, váy còn được vén lên đến thắt lưng, lộ ra nửa người dưới trần trụi.
Kim Lê thầm cảm thấy bất ổn, vào thời khắc đang đứng ngồi không yên, lại nghe được tiếng trò chuyện của hai người bên trong truyền đến --
"Ưʍ... Cái âʍ ɦộ này của nàng đủ nước, nước trà pha ra cũng trong, có điều tốc độ pha trà này của nàng vẫn chưa được nhanh lắm, hương trà đều tan cả rồi..."
Cô gái dịu dàng đáp lại: "Đại chưởng quỹ, nô gia luyện nhiều một chút là được mà, không phải vì đây là lần đầu tiên nô gia pha ấm trà ô long bằng đất sét màu tím trước mặt người cho nên mới căng thẳng hay sao..." “Vậy nàng phải luyện nhiều thêm một chút, người đến quán trà chúng ta đều là người có học, nàng phải bình tĩnh tiết hết nước trong âʍ ɦộ ra, thế mới phù hợp với phong cách của họ…”