Khi Kim Lê mở mắt ra nàng nhìn thấy ngay giữa hai khe vυ' của nàng đang kẹp dươиɠ ѵậŧ to lớn ở giữa, nàng dùng tay đẩy cặρ √υ' càng kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ hơn. Nàng đang quỳ gối giữa hai chân nam tử hiển nhiên là nàng đang làʍ t̠ìиɦ.
Trong bỗng chốc nàng có hơi ngây ngốc đối với dươиɠ ѵậŧ to lớn cương cứng kia đang sẵn sàng để tiến sâu vào nàng.
Điều này có chút biếи ŧɦái! Cho dù nàng có đang mơ một giấc mộng xuân cũng không đến mức nàng phải tự mình chủ động, không thể để người khác phục vụ nàng sao?
“Quậy đủ chưa?” Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói nam giới đầy mỉa mai, Kim Lê sợ tới mức một lăn một vòng phóng nhanh lên giường, còn không quên tiện tay túm lấy y phục trong tầm tay che đậy bộ ngực trước cảnh xuân.
Nam tử vừa nói xong cũng không rảnh quan tâm tới nàng, hắn bắt đầu kịch liệt ho khan. Nhân cơ hội Kim Lê đánh giá một chút hoàn cảnh xung quanh nhưng càng xem lòng nàng càng trùng xuống.
Nàng đây là…… Xuyên không?
Nhìn nhìn lại y phục nàng mặc trên người Kim Lê không khỏi âm thầm cười khổ, không riêng gì nàng xuyên không về đây vẫn thành cô nương nghèo khổ…
Trước kia và bây giờ dù có xuyên không thì nàng vẫn dính như hình với bóng sự nghèo khổ và bệnh tật.
Chỉ là trước mắt nàng nam tử có dung mạo tuấn mỹ gày yếu nhưng nhìn rất có khí chất quyền quý, toàn thân khí thế hùng hổ không hề sợ hãi. Kim Lê vô cùng buồn bực, tại sao hắn lại ở chỗ này hơn nữa hai người vừa mới làm chuyện đó ở đây?
Lúc này trong đầu nàng tràn đầy dấu chấm hỏi, bởi vì nàng cũng không hiểu rõ tình huống gì đang xảy ra nên cũng không dám hỏi chỉ có thể lẳng lặng nhìn nam tử trước mắt ho rất dữ dội như muốn lôi hết ruột gan ra ngoài.
Tóc nam tử màu đen và nó rối tung mới vừa ho khan xong mặt trắng bệch nhìn rất thảm, tức giận mà quát lớn: “Đem ta lăn lôn như vậy ngươi rất vui sao? Nếu làm càn đủ rồi thì cút đi!”
Nghe những lời hắn nói Kim Lê sợ hãi mồm không khép được, còn có chút tiêu hóa không được, hoá ra việc này do cô tự mình chơi đùa hắn?
Nam tử chỉ thấy nàng cứ ngơ ngác đứng im một chỗ khác một trời một vực với bộ dạng hùng hổ hai ngày trước nhịn không được tức cười: “Có phải ngươi đang tưởng lấy chuyện vừa rồi uy hϊếp ta? Nếu ngươi muốn đi quan phủ từ hôn thì thôi đi, Yến Thần ta từ nhỏ đến lớn không chịu nổi sự khinh thường! Muốn cùng ngươi từ hôn thì ta chết đi để ngươi thành góa phụ, ta tình nguyện chết!”
Nói xong lời cuối cùng, hắn đã tức giận cầm những đồ trên giường ném tới nàng. Kim lê khổ sổ mới ra được khỏi phòng, trong phòng âm thanh đồ vật rơi bể ầm ầm lúc này mới ngừng lại, nam tử lại bắt đầu ho khan.
Kim Lê yên lặng đứng ngây ngốc ở trước cửa phòng một lúc lâu, một trận gió nhẹ thổi tới nàng mới ý thức ngay bây giờ ở phía trên người nàng không một mảnh áo che thân, chỉ có ở trước ngực có miếng vải trắng có thể che được.