Cưng Chiều Ảnh Hậu: Bắt Cô Vợ Nhỏ Về Nhà!

Chương 35: Đánh ghen

Hai ngày sau, cơn sốt về hình ảnh Dương Kỳ cởϊ áσ ôm lấy Tô Ngọc Cầm mấy ngày đây vẫn chưa hạ nhiệt. Dường như cả hai cũng không có ý định khiến nó chìm xuống chính vì vậy trên mạng bắt đầu diễn ra hai phe một bên mắng Tô Ngọc Cầm, một bên thì ủng hộ hai người đẹp đôi.

Hứa Y Y nhìn thấy như vậy thì vô cùng tức giận. Tại sao Tô Ngọc Cầm vẫn có thể ung dung như vậy? Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn chờ đợi tin tức Tô Ngọc Cầm bị đuổi khỏi đoàn phim nhưng mãi vẫn không thấy.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô ta vang lên. Hứa Y Y quay đầu lại nhìn, sau đó không khỏi chau mày. Không hiểu sao Vương Hạc Quần lại gọi cho cô ta giờ này, ông ta không sợ vợ mình phát hiện sao?

“Alo, Vương tổng! Mới sáng sớm như vậy sao anh đã gọi cho em rồi? Có phải rất nhớ em không?”

Nếu không phải ông ta còn giá trị lợi dụng, cô ta mới không có phí sức với tên béo phì này. Không biết anh ta nói gì đó, Hứa Y Y thầm trợn mắt nhưng vẫn ngọt ngào đáp lại.

“Được, Vương tổng. Lát nữa chúng ta gặp nhau! Bye bye anh!”

Khách sạn Ái Kỳ, tầng năm, phòng 1897.

Hứa Y Y cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau đó nhanh chóng đẩy cửa bước vào nhưng chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên trước mặt xuất hiện hai bóng người xa lạ. Hứa Y Y cho rằng bản thân vào nhầm phòng liền ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trước mặt là hai người phụ nữ cao to, vẻ mặt hung hãn. Hứa Y Y thoắt cái mặt đã tái mét, vô thức lùi về phía sau một bước.

“Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng. Tôi xin phép!”

Cô ta sợ hãi muốn rời đi nhưng lúc này một giọng nói vang lên khiến cô ta không dám rời bước.

“Cô chính là Hứa Y Y?”

Người phụ nữ này luôn tự cho rằng bản thân thanh cao nhưng thực tế bà ta lại như có như không thầm qua lại với mẹ cô ta. Khiến ba cô ta luôn mơ tưởng đến bà ta rồi mỗi lần sau rượu không ngừng đánh đập mẹ con cô ta.

“Trần Tuyết, tôi nói cho bà biết Vương Hạo Quần, anh ấy yêu tôi. Chính là yêu tôi chứ không phải một người phụ nữ già nua, giả tạo như bà!”

Nghe được lời này, vốn đang núp ở một góc Vương Hạo Quần run rẩy. Ông ta vội vàng đi ra ngoài trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Vợ ơi! Oan cho anh quá! Anh sao có thể đau lòng một con điếm ai cũng ngủ được này cơ chứ? Em nói đúng không? Lúc đầu anh bị nó chuốc thuốc! Anh bị nó ép mà! Vợ ơi em phải tin anh! Tấm lòng anh dành cho em lẽ nào em còn không biết?”

Hứa Y Y nhìn thấy Vương Hạo Quân xuất hiện vốn dĩ còn cho là có chút hy vọng, nhưng giờ nghe được những lời này của ông ta thì hai mắt tối sầm lại. Cô ta không ngờ được ông ta dám nói như vậy. Là ai bám lấy cô ta, nói yêu cô ta sau đó dùng thủ đoạn khiến cô ta bị thất thân cuối cùng chỉ có thể khuất phục.

“Vương Hạo Quân! Đồ khốn kiếp! Ông đang nói cái gì đó hả?”

“Câm mồm!” Vương Hạo Quân giơ tay tát Hứa Y Y một cái làm cho cô ta ngã ra phía sau, đầu đập mạnh vào cánh cửa. Nhưng giờ phút này Vương Hạo Quân không quan tâm. Đứng sau Trần Tuyết chính là người Hạ gia, nếu biết chơi Hứa Y Y sẽ mang lại hậu quả lớn như vậy có chết ông ta cũng không làm.

Trần Tuyết không nói gì chỉ nhìn về phía Hứa Y Y, ánh mắt căm phẫn của cô ta khiến bà bất ngờ. Nếu không phải cô ta có liên quan đến tên ngu này thì bà thực sự muốn đưa cô ta lên làm con cờ của mình.

“Vương Hạo Quân, ông có phải là đàn ông nữa hay không!”

Tại sao lúc đó cô ta lại không nhìn ra cái gã đàn ông này thế nhưng lại là một kẻ bất lực sợ vợ đến mức độ này? Hứa Y Y căm phẫn trừng mắt nhìn Vương Hạo Quân, tóc tai cô ta bù xù, áo quần xộc xệch quỳ dưới đất.

“Hứa Y Y, cô ăn nói cho đàng hoàng vào. Tôi và cô không có bất kỳ quan hệ gì. Cô đừng nói linh tinh!” Vương Hạo Quân sợ Hứa Y Y sẽ nói thêm gì đó liền nhanh chóng chặn lại, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô ta. Dù sao cũng từng trên nhiều người ánh mắt của ông ta vẫn khiến Hứa Y Y có chút sợ hãi.

“Ông… ông… ông…”

Cô ta cúi đầu hít một hơi thật sâu, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển cực kỳ nhanh chóng. Biết hiện tại nếu trực tiếp đối đầu thì cô ta sẽ mất rất nhiều nên việc cần làm bây giờ là thỏa hiệp sau đó tìm kiếm cơ hội trả thù.

“Bà Trần, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi… xin bà hãy tha cho tôi lần này…”

Trần Tuyết nhìn Hứa Y Y tự cho là thông minh trước mặt, khẽ cười. Tiếng cười của bà ta truyền vào tai của Hứa Y Y khiến cô ta nắm chặt tay, mặc kệ móng tay đâm sâu đến ứa máu. Hứa Y Y cũng không hề thay đổi sắc mặt. Cô ta thề sau này sẽ khiến cho bọn họ trả giá đắt.

Trần Tuyết kêu người đặt một cái ghế xuống bên cạnh rồi nhàn nhã ngồi xuống. Bà ta dùng một tay nâng cằm Hứa Y Y lên, khi Hứa Y Y cho rằng bà ta định nói gì đó thì Trần Tuyết vung tay một cái.

“Bốp!” Âm thanh vang vọng khiến hai người phụ nữ đi cùng Trần Tuyết không khỏi rùng mình. Đồng thời cảm thấy đáng tiếc cho Hứa Y Y, đυ.ng ai không đυ.ng lại đυ.ng trúng Trần Tuyết.

“Xử lý cô ta đi! Sau đó liền làm theo những gì tôi đã dặn!”

Nói rồi bà ta ưu nhã đứng dậy, phủi nhẹ làn váy không để ý đến Hứa Y Y như một con chó không nhà nằm ở dưới sàn mà rời đi.

"Hồ ly tinh, mày thích chơi đàn ông chứ gì? Tao cho mày chơi! Cho mày chơi!”

Theo từng tiếng quát là những âm thanh đánh đập khiến Vương Hạo Quân càng không dám ho he gì, lẽo đẽo đi theo lưng Trần Tuyết. Những người còn lại nhận được lệnh của Trần Tuyết liền tiến lên.

“Á! Cút đi! Cút đi! Các người muốn làm gì?” Hứa Y Y kinh hoảng gào lên, cố túm chặt lấy quần áo của mình.

“Làm gì hả?” Hai người phụ nữ kéo mạnh tóc Hứa Y Y ra phía sau rồi nhằm vào mặt cô ta mà đánh.

“A… Cứu với… cứu tôi với… cứu tôi với… Làm ơn cứu tôi với… Á…”

Tiếng hét của Hứa Y Y vang vọng khiến Thời Nguyệt đang ở trong phòng không khỏi nhíu mày, đôi mắt của cô ta tràn ngập sự độc ác.

“Đồ ăn hại!!!”