Ánh Trăng Sáng Của Lòng Anh

Chương 9

Hôm sau là một ngày nắng đẹp, tôi tự tỉnh giấc.

Tỉnh lại thì toàn thân đau nhức, trong phòng chỉ còn mình tôi.

Lúc tôi thay quần áo thì liếc nhìn chiếc hộp vuông nhỏ được đặt trên đầu giường.

Vẫn còn mới, còn chưa bóc.

Tôi lập tức thấy căng thẳng, ra ngoài thì bắt gặp Thi Phượng Dương đang nấu ăn trong bếp.

Tiếng chiên xào vang lên từ chiếc chảo nóng, mùi trứng chiên thơm nức bay khắp nơi, nồi cơm điện đã mở, cháo bên trong còn đang sôi ùng ục.

Trên bàn có bắp luộc, sandwich với sữa bò nóng.

Tôi rất kinh ngạc, không ngờ đôi tay chuyên cầm dao phẫu thuật kia còn biết nấu ăn.

Thi Phượng Dương quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười, một nơi toàn là hơi ấm thức ăn như phòng bếp lại bị anh nhuộm vào vẻ kiều diễm.

“Tỉnh rồi? Thấy sao?”

Tôi sửng sốt, da mặt như bị người ta thiêu đốt: “Sao là sao ạ?”

“Là ở mặt đó ấy.”

“Mặt đó là?”

Lúc này anh mới nhận ra tôi đang giả ngu, khẽ cười thầm, tâm trạng dường như rất vui sướиɠ: “Để tối anh sẽ cho em biết là mặt nào.”

Được rồi, tôi không thể đấu lại anh, chỉ làm cho nhịp tim tăng cao mà thôi.

Thế là tôi lắp bắp hỏi anh: “Nhưng mà, cái đó, tối qua không dùng… hả?”

Phải mất một lúc anh mới phản ứng lại được tôi đang nói gì, đáp: “Không dùng.”

“Sao lại không dùng?”

“Sao lại phải dùng?”

“Vậy sao hôm qua anh còn mua?”

“Tiện tay thì lấy thôi, để nhắc nhở em, cho em chuẩn bị tâm lý sẵn đi.”

Trong giây lát, tôi không biết phải đáp lại như nào.

Thi Phượng Dương chiên cho tôi một quả trứng tình yêu.

Anh còn rất hài lòng: “Lần đầu tiên làm cũng không tệ, cô bé, ăn nhanh đi, ăn xong thì về nhà lấy sổ hộ khẩu.”

Chuyện kết hôn đó là anh nói trên đường về nhà, dáng vẻ này thì căn bản là không cho tôi lựa chọn khác.

Nhưng tôi vẫn còn thấp thỏm không yên: “Anh, từ từ đã, mấy chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn chứ.”

“Hửm? Em thấy em đùa giỡn anh còn chưa đủ lâu à?”

Anh nhíu mày, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi, cười như không cười.

Không sai, đây chính là vẻ mặt khiến tôi hoảng loạn, tôi lập tức rụt người lại: “Nhưng mà, gia đình còn chưa biết gì…”

“Mấy chuyện này em không cần phải lo, chỉ cần về nhà lấy giấy chứng nhận, rồi đi cùng anh đến Cục Dân Chính là được rồi.”

Trong lúc còn đang mơ mơ màng màng, tôi bị lôi đi lấy giấy chứng nhận.

Lúc quay đầu nhìn hai quyển sổ hồng kia, tôi có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Những chuyện xảy ra sau đó lại càng thần kỳ hơn.

Đăng ký trước, gặp cha mẹ sau, mấy chuyện kiểu tiền trảm hậu tấu như vậy chắc chắn phải bị la mắng mấy câu chứ nhỉ?

Kết quả là cả gia đình anh lẫn gia đình tôi tôi đều vui mừng hết sức, cha mẹ tôi còn vô cùng hài lòng với anh.

Mẹ chồng của tôi còn đỉnh hơn, lần đầu tiên tôi lấy thân phận con dâu gặp bà, bà đã trực tiếp dẫn tôi tới cửa hàng trang sức mua nhẫn kim cương, hoặc là đặt làm cho tôi, mạnh tay quẹt thẻ tín dụng.

Cha chồng làm việc ở cục địa chất môi trường tặng cho tôi một cục đá xám xịt, Thi Phượng Dương bảo tôi cất cho kỹ, nói rằng cục đá này còn quý hơn cả nhẫn kim cương.

Tôi và Nhược Nhược còn là bạn thân từ nhỏ, cha mẹ chồng rất thân quen với tôi, bọn họ đối xử với tôi rất tốt, lúc nào cũng vui cười.

Người vui vẻ nhất ở đây lại chính là Nhược Nhược, vì nghe nói từ sau khi nói chuyện thẳng thắn với Thi Phượng Dương thì cuộc sống hằng ngày của cô không ổn cho lắm.

Cổ nói chính tôi là người đã cứu vớt cổ từ nước sôi lửa bỏng lên, cảm động tới mức rớt nước mắt, còn muốn làm mẹ nuôi của con tôi.

Cái gì mà mẹ nuôi cơ chứ, rõ ràng là cô ruột.

Cuối năm đó, cả nhà tôi tới nhà ông bà chúc tết, mẹ tôi được nổi bật như ước nguyện.

“Ây da, Lôi Lôi nhà tôi giờ đang gây dựng sự nghiệp, làm công cho người ta không có gì vui, con bé tự mình mở một phòng vẽ tranh riêng. À… ha ha, tất nhiên là do con rể mở cho nó. Cái gì? Lỗ? Không hề, con rể nói để tùy ý nó muốn làm gì thì làm, tiền xài không hết.”

“Nhân sâm này là cố ý mang cho cha mẹ, khoảng thời gian trước có đi chơi với ông bà thông gia ở Tam Á, ông bà thông gia cứ một hai bắt mua nhiều hơn chút, nói rằng muốn tặng cho ông bà của Lôi Lôi, Tam Á đúng là nơi tốt, có lẽ hôn lễ của hai đứa nhỏ sẽ được tổ chức ở đó, nhưng cũng không chắc nữa, dù sao nhà chúng tôi cũng không bắt con cái phải nghe theo ý mình, hơn nữa hai đứa lại khá khiêm tốn, không thích phô trương.”

“Con rể của tôi rất thương Lôi Lôi, còn vì Lôi Lôi mà chủ động xin về từ Bắc Kinh, ai da, có lẽ lát nữa con rể sẽ tới, lấy lá trà tôi mang đến đi pha đi, lá trà chị dâu mua lần trước không tốt, con rể uống không quen.”

Tôi thật sự chỉ biết im miệng, đã khuyên bà vô số lần là nên khiêm tốn, nhưng bà một mực không chịu nghe.

Hơn nữa cả nhà bác tôi cũng không thể phản bác nổi, vì dù chị họ của tôi gả cho một người giàu có, nhưng cuộc sống lại như cá uống nước, ấm lạnh chỉ có mình mình biết.

Chuyện anh rể họ nɠɵạı ŧìиɧ cũng không phải lần một lần hai.

Còn gia đình nhà cô út của tôi, dượng út vừa mới làm phẫu thuật xong, sức khỏe không được tốt lắm, vẫn còn phải nhờ Thi Phượng Dương giúp đỡ, đưa tới Bắc Kinh khám bệnh.

Câu chuyện tới đây cũng nên kết thúc.

Chỉ là có chút việc ngoài ý muốn xảy ra trong hôn lễ, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, giọng nói nghe rất quen, tôi suy nghĩ một hồi thì nhớ ra là giọng của mẹ Triệu Thạc, cũng lễ phép chào một tiếng: “Dì.”

Mẹ Triệu Thạc cực kỳ vội vàng, còn chưa đợi tôi mở miệng đã nói: “Lôi Lôi, con trở về đi, dì đồng ý chuyện của con với Triệu Thạc, các con có thể kết hôn, dì không phản đối nữa.”

Tôi sửng sốt, nhìn bản thân mình mặc váy cưới trong gương, đầu đội vương miện giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

“Dì à, nhưng hôm nay là ngày con kết hôn.”

Sau đó trong lễ cưới, Trần Giai Tử nói rằng Triệu Thạc đã thay đổi rất nhiều, chia tay với người bạn gái kia, tính tình càng thêm trầm lặng ít lời, quan hệ với gia đình cũng không tốt, có lần còn nổi điên, đập hết mọi thứ trong nhà, mẹ hắn đứng cạnh chẳng dám hó hé một câu.

Tôi chỉ cảm thán, nhưng không thể làm gì được.

Bởi vì bên tôi có một người đàn ông bá đạo hôn nhiều, ép tôi kết hôn với anh, bằng không thì phải gϊếŧ anh.

Hừm, anh rất lợi hại, từ khi còn nhỏ tôi đã luôn hốt hoảng khi thấy anh

Năm lớp ba, tôi tới nhà Thi Nhược Nhược làm bài, gặp cậu thiếu niên hăng hái về nhà sau kì thi, một hơi uống sạch nửa bình nước.

Thi Nhược Nhược hỏi anh thi thế nào, anh khinh thường nở nụ cười: “Rất tốt.”

Sau đó tôi nghiêng đầu, cắn bút, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Anh trai giỏi thật đấy.”

Thiếu niên vốn đang uống nước, nghe thế thì liếc mắt nhìn tôi một cái, đôi mắt anh trắng đen rõ ràng, cực kỳ trong sáng.

Sau đó anh nở nụ cười với tôi, vì nụ cười đó mà tôi đột nhiên luống cuống.

– Hoàn chính văn –