Ánh Trăng Sáng Của Lòng Anh

Chương 5

Trước ngày nghỉ Quốc khánh, bạn đại học Trần Giai Tử kéo tôi vào một nhóm chat, báo cho chúng tôi là ngày một tháng mười cậu ấy sắp tới sẽ tổ chức hôn lễ ở Hàng Châu.

Trong phòng ký túc xá của chúng tôi có năm người, tất cả đều vui vẻ, thay nhau hứa hẹn chắc chắn sẽ tới.

Trần Giai Tử là bạn học tốt nhất thời đại học của tôi, sau khi nói chuyện xong trong nhóm, cô ấy lại nhắn tin riêng cho tôi, lo lắng hỏi: “Lôi Lôi, hôm đó cậu có thể đến dự không? Lúc trước đã nói là phải làm phù dâu cho tớ.”

Tôi biết cô ấy đang lo lắng chuyện gì.

Chú rể là Cảnh Đông, học trưởng trên một năm của chúng tôi thời đại học, Cảnh Đông có một người anh em tốt, tên Triệu Thạc, cũng là bạn trai cũ đã yêu đương với tôi ba năm liền.

Trần Giai Tử là người hay giận dỗi, lúc còn yêu đương, cả hai luôn ồn ào ầm ĩ, mỗi lần Cảnh Đông muốn dỗ cô ấy đều phải tốn kém kha khá, mời hết mấy người bạn cùng phòng chúng tôi đi ăn.

Đôi lúc anh ấy còn gọi thêm mấy người bạn của mình đi cùng, trong đó có cả Triệu Thạc.

Triệu Thạc dáng người cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, giỏi bóng rổ, nghe nói gia cảnh cũng không tệ, là nhân vật nổi tiếng trong trường.

Không biết tại sao đối phương lại theo đuổi tôi, tôi cũng thích hắn ta nên đồng ý.

Hắn học năm hai, tôi năm nhất, tôi và hắn ở cạnh nhau ba năm, tình cảm lúc nào cũng rất tốt.

Bởi vì hắn mà tôi cũng thành người nổi tiếng trong trường.

Hắn rất bá đạo, từng có một bạn học nam cùng lớp tỏ tình với tôi, làn nào nói chuyện với tôi cậu ta cũng đỏ mặt, hắn biết chuyện đó thì tan học nhanh chóng tới phòng học của chúng tôi, cả người còn đẫm mồ hôi sau trận bóng rổ. Hắn đi tới cạnh bàn, không nói không rằng kéo cổ áo tôi, hôn tôi.

Hắn cũng rất giỏi mang lại cảm giác an toàn cho người khác, từng có nữ sinh lên diễn đàn của trường, điên cuồng đăng bài: “Triệu Thạc, em thích anh, anh và Trương Tư Lôi sẽ không có kết quả! Sẽ không bao giờ có kết quả! Không bao giờ có kết quả.”

Bài đăng lập tức nổi ầm ĩ lên vì hắn đã tự bình luận dưới đó: “Cảm ơn, nhưng tôi muốn đợi em ấy tốt nghiệp xong sẽ lập tức đăng ký.”

Tôi đã từng cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích hắn…

Lúc vừa ở bên nhau, tôi không ngờ rằng có thể ở cạnh hắn lâu dài, bởi vì có rất nhiều cô gái thích hắn, đôi khi tôi cũng rất ghen tỵ.

Nhưng hắn lại ôm mặt của tôi, tức giận hôn mạnh, nói: “Nghe nói em có một ngoại hiệu là tiểu tiên nữ, vậy chỉ được làm tiểu tiên nữ của anh thôi, biết chưa? Không cho phép em để ý tới người khác!”

Cho tới bây giờ tôi vẫn nghĩ tình cảm của tôi không hề có vấn đề gì, thứ đánh bại chúng tôi chính là hiện thực.

Hắn giống với Trần Giai Tử, là người Hàng Châu, quê của tôi lại là thành phố cấp hai, tất nhiên thứ quan trọng không phải là thành phố, mà là hoàn cảnh gia đình.

Nếu công bằng mà nói thì tôi không nghĩ hoàn cảnh gia đình của tôi kém.

Bố tôi là tài xế taxi, mẹ là kế toán của một xí nghiệp, trong nhà chỉ có một đứa con gái là tôi, có nhà có xe, sau này cha mẹ cũng có lương hưu, xem như gia đình khá giả.

Chủ yếu là vì gia cảnh của hắn quá tốt, bố hắn mở công ty lớn, mẹ là phu nhân nhà giàu sống trong nhung lụa.

Tôi chưa từng cảm thấy tự ti, kể cả khi đứng trước mặt mẹ hắn, bị người ta đánh giá từ trên xuống dưới.

Thật ra mẹ của hắn cũng không phải quá tệ, bà rất khách sáo, cũng rất đàng hoàng.

Triệu Thạc nói nhà hắn đồng ý cho bọn họ quen nhau.

Lúc tôi tốt nghiệp, hắn đã vào công ty nhà mình học tập.

Bọn họ nói rằng tốt nghiệp sẽ đăng ký kết hôn, nhưng mẹ của hắn lại muốn chúng tôi ổn định sự nghiệp trước.

Triệu Thạc thì không sao cả, tôi cũng không có vấn đề gì, dù sao vừa tốt nghiệp đã kết hôn cũng quá gấp gáp.

Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau là vì công việc.

Lúc còn học đại học, tôi làm trợ lý cho một tác giả của phòng sáng tác truyện tranh, không kiếm được nhiều tiền lắm và rất tốn thời gian, chẳng mấy khi rảnh để đi hẹn hò với hắn.

Vị tác giả đó là đàn ông, từng chỉ dẫn tôi rất nhiều kỹ thuật vẽ tranh.

Rõ ràng hắn chưa từng gặp đối phương nhưng lại chắc chắn rằng đối phương thích tôi, có mục đích với tôi.

Trong lúc cãi nhau, hắn đã nói: “Em làm việc này có thể kiếm được bao tiền cơ chứ, đừng làm nữa, anh nuôi em.”

Sau đó thì hung hăng chuyển khoản cho tôi.

Tôi không thích hắn như thế, nhưng cũng biết việc này là vì hắn quan tâm tới tôi, thế nên mỗi khi cả hai cãi nhau thường làm hòa rất nhanh.

Nhưng khi tốt nghiệp đại học, vị tác giả kia lại nói rằng mình đã nghỉ việc, muốn tới nơi khác phát triển, người đó hỏi tôi rằng có muốn làm tác giả không, sẽ giúp tôi đề cử với phòng sáng tác, phòng sáng tác cũng nói rằng sẽ cho tôi thử việc.

Cơ hội này không khác gì bánh có nhân từ trên trời rớt xuống, tôi kích động tới mức không biết nói gì.

Nhưng Triệu Thạc với mẹ hắn đã đạp nát giấc mơ của tôi.

Mẹ hắn nhờ bạn ở công ty tìm việc cho tôi, bảo tôi đi làm.

Triệu Thạc còn không cho tôi từ chối, hắn nói: “Lôi Lôi, bỏ truyện tranh đi, tập trung đi làm, mẹ anh đã nói đợi công việc của em ổn định, chúng ta có thể kết hôn.”

Triệu Thạc tất nhiên yêu tôi, ánh mắt lúc hắn nhìn tôi rất sáng, hắn nói rằng hắn nằm mơ cũng muốn được ở cạnh tôi, muốn mãi mãi ở cạnh tôi.

Giữa chúng tôi không hề có chướng ngại vật nào.

Bố mẹ hắn đồng ý, bố mẹ của tôi cũng đồng ý, thậm chí mẹ tôi còn nói: “Nếu con định cư ở Hàng Châu thì rất tốt, ở thành phố lớn cũng rất hãnh diện, con và Triệu Thạc ở bên nhau cho tốt, đừng bận tâm lo lắng chuyện trong nhà, sau này mẹ với bố con sẽ bán nhà, tới Hàng Châu dưỡng lão, đi thăm Tây Hồ.”

Từng câu nghe thật tốt đẹp, những điều tốt đẹp này có thể dễ dàng bắt lấy, chỉ cần tôi bỏ truyện tranh.

Cuộc sống luôn có lúc cần chúng ta phải đưa ra lựa chọn, nắm lấy hay từ bỏ, tôi chọn Triệu Thạc vì tôi yêu hắn.

Tôi tới công ty của bạn hắn, đó là một doanh nghiệp rất lớn.

Tôi làm ở công ty nửa năm vẫn không có tiếng tăm gì, cũng bình yên không gây chuyện.

Cùng khóa của tôi còn có vài sinh viên, sau thực tập chỉ còn lại mỗi một người tên Trình Trình ở lại, quan hệ của hai chúng tôi rất tốt.

Mẹ Triệu Thạc dường như đã ngỏ lời trước, công ty rất chú ý quan tâm tôi, để tôi tới phòng hợp đồng.

Được người đi trước hướng dẫn nên tôi học rất nhanh, nhưng đến nửa năm sau, tôi phạm lỗi trên một phần hợp đồng đã đóng dấu.

Số liệu của hợp đồng sai, nếu dựa theo số liệu đó mà thực hiện thì công ty sẽ mất rất nhiều tiền.

Người hướng dẫn bảo tôi đóng dầu mà không kiểm tra lại, nhưng mấy hợp đồng đó toàn là do đối phương kiểm tra, xác nhận xong mới đưa tôi đóng dấu.

Dù sao tôi chẳng phải nhận tội, có giải thích cũng vô dụng.

Ồn ào một hồi, cuối cùng vẫn là mẹ của Triệu Thạc ra mặt giải quyết giúp tôi, quản lý tài vụ của công ty ám chỉ nói: “Chị Triệu, con chị còn chưa kết hôn đâu, chị chưa gì đã đi theo sau chùi đít rồi.”

Mẹ Triệu Thạc nhìn chằm chằm tôi một hồi, cũng nói đầy ẩn ý: “Còn cách nào đâu chứ, con trai thích, tôi cũng không thể quay lưng lại với nó.”

Toàn thân tôi lạnh run, vào giờ khắc đó tôi đột nhiên hiểu ra một chuyện, thật ra mẹ của Triệu Thạc luôn coi thường tôi.

Tôi bị công ty sa thải, rất tủi thân, chuyện này tôi đã kể với Triệu Thạc, nhưng hắn lại nói: “Lôi Lôi, em phải thông minh một chút, nếu em thông minh thì đã không giúp người khác đóng dấu rồi, chuyện này mà em cũng không biết sao? Hợp đồng là thứ có thể tùy tiện đóng dấu sao?”

Tôi sững sờ, lúc tôi vào công ty vẫn là người mới, bọn họ dạy tôi đánh văn bản, đánh số liệu, đóng dấu và kiểm tra.

Hắn thấy tôi im lặng khóc liền ôm lấy tôi, giọng nói cũng dịu lại: “Thôi, chuyện này mẹ anh đã bỏ tiền ra giải quyết rồi, mẹ cũng giúp em tìm được công việc mới, ngã một lần sẽ giỏi hơn một lần, sau này em chú ý là được.”

Hắn càng nói nhiều càng khiến lòng tôi lạnh lẽo.

Bởi vì Trình Trình ở công ty đã lén nói cho tôi biết, mọi người ai cũng biết công ty cố ý, phòng tài vụ cũng được mẹ Triệu Thạc dặn dò trước, phải cố ý khiến tôi phạm lỗi.

Hợp đồng đó hoàn toàn không hề dùng tới…

Bà ấy rốt cuộc đang làm gì? Đơn giản là bà ấy coi thường tôi, nhưng lại sợ Triệu Thạc chống đối mình, ảnh hưởng tình cảm mẹ con.

Bà ấy muốn tôi hiểu rõ bản thân mình, tự biết mà rời đi.

Nếu thế thì tôi có nghe lời bà ấy cũng đâu được ích lợi gì đâu, cũng sẽ “phạm sai lầm” lần thứ hai, thứ ba mà thôi, cho tới khi Triệu Thạc hoàn toàn thất vọng với tôi.

Nhưng tôi lại không thể nói với Triệu Thạc rằng mẹ hắn cố ý, bởi vì hắn chắc chắn sẽ không tin, có lẽ còn cảm thấy nực cười.

Tôi không đi làm ở công ty do mẹ hắn chọn.

Lúc đó tôi và Triệu Thạc ở chung với nhau, đó là một căn chung cư của gia đình hắn.

Tôi suốt ngày vẽ truyện tranh, gọi điện cho văn phòng tác giả trước đó, tự đề cử bản thân và thành công được nhận.

Tôi nghĩ nếu tôi có thể chứng minh bản thân mình vẽ tốt, Triệu Thạc sẽ đồng ý cho tôi theo đuổi sự nghiệp mà tôi yêu thích.

Khoảng thời gian đó có lẽ chính là vực sâu của cuộc đời tôi, mỗi ngày tôi đều đầu bù tóc rối, thức đêm vẽ cho xong một hệ liệt, chỉ vì muốn nhận được sự công nhận.

Nhưng chính sự nóng lòng muốn chứng minh bản thân đó lại phản tác dụng.

Phòng làm việc cho rằng tôi chỉ vẽ tạm được.

Lúc tôi mờ mịt, Triệu Thạc lại chịu không nổi, khi trở về đã đập nát máy tính của tôi.

Chúng tôi cãi nhau, quan hệ càng ngày càng tệ.

Tôi nhận ra chúng tôi sắp kết thúc rồi, nhưng tôi lại không muốn chia tay, tôi vẫn còn yêu hắn.

Triệu Thạc rời đi rất lâu, tôi nghe Trần Giai Tử nói rằng hắn thường xuyên tới quán bar uống rượu.

Trần Giai Tử khuyên nhủ chúng tôi, tình cảm ba năm sao có thể nói tan là tan được, nên cho nhau một cơ hội.

Tôi cho hắn cơ hội, nhưng hắn không cho tôi.

Lúc tôi tới quán bar, ánh sáng chập chờn, đủ loại màu sắc, tôi thấy hắn và một người con gái khác hôn nhau, xung quanh là đám người ồn ào.

Tôi quay về phòng thì đổ bệnh, là viêm dạ dày, đau tới chết đi sống lại, cuối cùng không chịu nổi đành gọi điện cho Trần Giai Tử.

Giai Tử đưa tôi tới bệnh viện, lúc tôi sắp truyền xong một chai nước biển, hắn cuối cùng cũng tới.

Bộ dạng của hắn không khác gì trước đó, lúc đút tôi ăn cháo còn nói: “Sau khi hết bệnh thì tới công ty mẹ anh bảo làm đi, chúng ta mới được ở bên nhau.”

Tôi im lặng, hỏi hắn: “Cô gái anh ôm hôn ở quán bar là ai?”

Hắn sững sờ, trong mắt hiện lên tia hoảng loạn, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nói: “Khoảng thời gian chiến tranh lạnh với em làm anh rất khó chịu, anh chỉ chơi đùa với cô ấy thôi, em đừng giận.”

Thế là hắn đã thừa nhận mình nɠɵạı ŧìиɧ, mà lại là dùng thái độ cực kỳ nhẹ nhàng để thừa nhận.

Ba năm ở bên nhau, hắn không hề biết tôi đã đau khổ tới cỡ nào.

Tôi nói tới chuyện chia tay, hắn cười lạnh đáp: “Chuyện anh ở cạnh người khác không phải cũng là do em sao? Tại sao em cứ một hai muốn làm thế, mẹ anh đã chấp nhận em rồi, mẹ hạ thấp tiêu chuẩn như vậy, để em có cơ hội bước vào nhà của anh, chỉ cần em cố gắng một chút là chúng ta có thể ở bên nhau, tại sao em lại không thể cố gắng được vậy chứ?”

Hắn trách mắng tôi, tôi khóc: “Nhưng Triệu Thạc, nếu ở bên cạnh anh, em sẽ phải nhón chân lên để nhìn, phải bò về phía trước không biết mệt mỏi, tại sao anh không nói sớm cho em biết? Như vậy thì ngay từ đầu em sẽ không chọn anh.”

Triệu Thạc tức giận, nhìn chăm chú vào tôi: “Trương Tư Lôi, giờ em hối hận à? Muốn chia tay với anh? Em nghĩ cho kỹ đi, bộ dạng của em cũng chỉ vậy mà thôi, bố là tài xế taxi, với điều kiện của em thì không thể tìm được người nào tốt hơn anh đâu, mất anh, em chắc chắn sẽ hối hận cả đời.”

Hắn nói xong câu đó, cả tôi và hắn đều kinh ngạc. Triệu Thạc dừng lại một chút, giải thích: “Ý anh không phải là thế, Lôi Lôi, em biết anh rất yêu em, mọi chuyện anh làm đều vì tương lai của chúng ta.”

Tôi bình tĩnh, nở nụ cười: “Triệu Thạc, từ giờ trở đi chúng ta không còn tương lai nữa, những lời này của anh khiến em hiểu rằng, thật ra người coi thường em không chỉ có mẹ anh, mà còn cả anh nữa.”

Hắn nhíu mày nhìn tôi: “Lôi Lôi. Tại sao em cứ một hai phải nghĩ như vậy chứ? Trước kia em không phải thế này, em thay đổi rồi.”



Sau khi hết bệnh, tôi dọn dẹp hành lý, bước tới ga tàu.

Hắn không cản tôi, lạnh lùng nhìn tôi sắp xếp đồ đạc, ngồi trên sô pha hút thuốc, sau đó nói: “Tâm trạng của em không tốt thì có thể về nhà chơi một thời gian, Lôi Lôi, anh sẽ đợi em ba tháng, nếu em không quay lại thì chúng ta dừng ở đây.”

Nhìn xem, hắn cao cao tại thượng tới cỡ nào, hắn cho rằng tôi sẽ quay về cạnh hắn.