Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 7: Chuyện cũ (2)

Hứng thú xem phim bị dòng ký ức không tốt đẹp này cắt đứt. Khương Chi Chu dụi dụi mắt, chuyển sang xem kịch bản.

Cô bé trong góc vẫn luôn rất im lặng, em không ăn không uống, cũng không quấy khóc.

Màn đêm buông xuống, Khương Chi Chu tắt đèn nghỉ ngơi. Khi nàng vừa nằm xuống liền phát hiện cô gái nhỏ co rúm lại trong góc, không ngừng run rẩy.

Khương Chi Chu bật đèn lên, khi nhìn thấy mặt cô bé đầy nước mắt, lòng nàng bỗng nổi lên một tia thương hại hiếm thấy, vội vã kêu trợ lý đến để trấn an em.

Vì cô bé sợ bóng tối cho nên đêm hôm đó Khương Chi Chu không tắt đèn. Nàng và trợ lý đợi cô bé ngủ say rồi mới dám tiến vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, lớp thạch cao trên chân Khương Chi Chu cũng được gỡ bỏ. Mặc dù chân của nàng không thể đi lại được nhưng cũng có thể bước xuống đất.

Nàng cho trợ lý nghỉ hai ngày và yêu cầu cô ấy về nhà nghỉ ngơi.

Lúc đầu, trợ lý từ chối, nhưng Khương Chi Chu lại nhảy đùng đùng hai cái trên mặt đất, không khách khí nói:" Tôi không phải là người tàn tật không biết lo cho bản thân, tôi cũng có có thể tung tăng chạy nhảy, bên ngoài còn có vệ sĩ, em muốn ở đây làm cái gì? Mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Trợ lý bị nàng mắng một trận xong liền thành thành thật thật trở về nhà. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Khương Chi Chu và cô gái nhỏ.

Khương Chi Chu đã nằm trên giường bệnh nhiều ngày liền, chân tay cũng gần như thoái hóa, nàng chống gậy bước ra ban công phơi nắng, ngắm cảnh.

Là một ngày nắng chói chang.

Khương Chi Chu tựa lưng vào lan can, mặt hướng về phòng bệnh. Khi nhìn thấy cô gái nhỏ co rúm trong góc tường đang nhìn về phía mình, nàng liền cười nói:"Em lúc nào cũng nhìn chị, có phải em nhận ra chị là ai không?" Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng trả lời, nàng không quan tâm và tiếp tục cười:"Hóa ra là tôi nổi tiếng đến mức lứa tuổi nào cũng biết đến."

Thời tiết rất tốt, nắng cũng rất ấm khiến cho tâm tình Khương Chi Chu thoải mái. Cho dù không ai đáp lại thì nàng cũng có thể tự nói chuyện một mình, tự làm chính mình vui vẻ.

"Vừa rồi chị thấy dưới lầu có hồ nước, trong hồ còn có rất nhiều đài sen khiến chị nhớ ra quê nhà của chị cũng có rất nhiều hồ. Vào năm chị học lớp ba, chị đã được học bài thơ: Mao thiềm đê tiểu, khê thượng thanh thanh thảo. Tuý lý Ngô âm tương mỵ hảo, bạch phát thuỳ gia ông ẩu? Đại nhi sừ đậu khê đông, Trung nhi chính chức kê lung. Tối hỉ tiểu nhi vong lại, khê đầu ngoạ tước liên bồng. (Nhà tranh thấp nhỏ, bên suối xanh rờn cỏ. Chếnh choáng giọng Ngô đang thủ thỉ, đôi vợ chồng già ai đó? Cậu cả xới đậu khe đông, cậu hai đang kết đan l*иg, hể hả nhất đời cậu út, gương sen nằm nhá đầu sông.)

Lúc trước, chị cảm thấy rất ghen tị với lũ trẻ trong bài thơ, chúng không cần làm việc mà vẫn có cơm ăn. Chị ghen tị đến mức sau khi tan học liền nhanh chóng chạy đến ao hồ nhà hàng xóm để hái trộm sen ăn. Tuy hạt sen bên trong đài rất ngon nhưng lại có lõi xanh bên trong, vị vô cùng đắng. Khi chị bóc hết hạt sen và chuẩn bị ăn thì dì hàng xóm chạy sang, chị sợ bà ấy phát hiện mình trộm sen của họ để ăn, cho nên không kịp bóc lõi ra mà trực tiếp cho hạt sen vào miệng nhai, chúng đắng đến mức khiến nước mắt chị trào ra."

Năm 19 tuổi, Khương Chi Chu vẫn còn là thiếu niên vô ưu vô lo. Ngày hôm qua nàng còn ngại nếu phòng bệnh có nhiều người sẽ cảm thấy phiền phức nên dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô bé, thì ngày hôm nay, nàng lại đứng dưới ánh dương, nở nụ cười ấm áp xán lạn rồi kể về tuổi thơ của mình cho em nghe.

Cô gái nhỏ trong phòng bệnh im lặng, nhưng đôi mắt màu hổ phách vẫn chăm chú nhìn Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu bất chợt hỏi cô bé:"Em có muốn chị xuống dưới hái trộm cho em một đóa sen không?". Không chờ em trả lời, nàng lại lẩm bẩm:" Quên đi, em chỉ là một đứa nhóc không nói không rằng, đợi đến khi nào em chịu mở miệng nói chuyện thì chị sẽ xuống dưới hái trộm cho em một đóa". Nói xong, nàng nhảy từng bước về phòng, lấy khẩu trang màu trắng cùng mũ lưỡi trai phía đầu giường lên, chống gậy rồi nhờ vệ sĩ đưa xuống lầu.

Một lúc sau, Khương Chi Chu thật sự mang một đóa sen xanh lên.

Hạt sen bên trong đài đã đầy, Khương Chi Chu bóc thành một đĩa rồi đưa cho cô bé.

Cô gái nhỏ rũ mắt nhìn hạt sen, sau đó nâng mắt nhìn Khương Chi Chu, không nói lời nào.

"Chị sẽ dạy cho em cách lột vỏ xanh bên ngoài nhé" Khương Chi Chu bóc một hạt sen, làm mẫu cho em xem:" Em nhớ phải rửa tay sạch sẽ trước khi bóc, sau đó lấy tăm rạch lớp vỏ rồi lấy chúng ra. Phần lõi xanh ở giữa rất đắng, có người rất thích ăn, họ nói rằng nó sẽ làm mát người nhưng chị không thích ăn thứ đó, lúc nào chị cũng dùng tăm để lấy chúng ra. Đây này, được rồi, em nhìn đi."

Khương Chi Chu tách hạt sen đã bóc vỏ thành hai nửa. Nàng tự ăn một nửa rồi đặt nửa còn lại vào lòng bàn tay, đưa đến trước mặt cô bé:"Ăn rất ngon, vừa giòn lại vừa ngọt."

Một lúc lâu sau, cô gái nhỏ vươn tay lấy nửa hạt sen cho vào miệng.

Khương Chi Chu đưa cho cô bé một cây tăm. Em nhận lấy, sau đó cầm hạt sen lên, bóc vỏ, lấy lõi, tách đôi rồi đưa cho Khương Chi Chu một nửa, nửa còn lại tự bỏ vào trong miệng mình.

Khương Chi Chu cười cười, nói:"Em không cần chia đôi cho chị đâu, cứ tự bóc tự ăn là được rồi". Cô gái nhỏ mặc kệ, cố chấp muốn mỗi người một nửa.

Khương Chi Chu không cố gắng thuyết phục em nữa, nàng ngoan ngoãn ăn hạt sen mà em tách cho mình.

Buổi trưa, điều dưỡng mang bữa cơm dinh dưỡng đến. Khương Chi Chu nghĩ cô gái nhỏ này nhất định sẽ ăn chút gì đó, nhưng em vẫn không nhúc nhích.

Rõ ràng buổi sáng cô bé còn nguyện ý ăn gì đó, Khương Chi Chu khẽ cau mày khó hiểu, nhưng nàng cũng không muốn quan tâm cho lắm. Nàng tự ăn phần của mình rồi nghỉ trưa hai mươi phút, sau đó ngồi dậy xem phim.

Buổi tối, điều dưỡng mang cơm tối đến như thường lệ, nhưng cô bé vẫn không đυ.ng đến, vì thế bà liền mang ra ngoài.

Lần này Khương Chi Chu không im lặng nữa, nàng tạm dừng phim, tháo tai nghe ra, quay đầu hỏi cô gái nhỏ:"Em không muốn chết có đúng không?"

Cô bé nhìn Khương Chi Chu, không đáp lại, trong mắt có chút khó hiểu.

Vẫn luôn là ánh mắt vô hồn đấy, nhưng chỉ khi nhìn Khương Chi Chu thì mắt em mới có vệt sáng, giống như ánh lửa lập lòe bùng lên trong đêm tối.

"Chị nghe mọi người nói rằng khi mẹ em nhảy lầu, bà ấy muốn kéo em nhảy theo nhưng em đã nắm chặt song cửa sổ, vì thế mới không rơi xuống có đúng không?" Khi Khương Chi Chu nói những lời này, thái độ nàng có chút bất cần, như thể không quan tâm đến mức nghiêm trọng của sự việc.

Hiển nhiên, cô bé không vui khi nghe nàng nhắc đến việc này. Em mím môi, nhìn đi nơi khác, không nhìn Khương Chi Chu nữa.

Khương Chi Chu vẫn không chịu buông tha cho cô bé:"Xem ra em thật sự không muốn chết, vậy tại sao hiện tại em không muốn ăn uống gì?"

"Em đang tự ngược đãi bản thân mình à? Em đang đợi ai đến an ủi em sao? Em mong họ sẽ ôm em vào lòng rồi bảo em đừng khóc? Van nài em ăn chút gì đó đi? Chữa lành vết thương lòng cho em bằng tình thương và sự ấm áp à?"

"Em đang chờ đợi ai vậy? Em chờ người bố đã bỏ mặc em sao? Hay là người mẹ đã khuất của em? Hay những người thân thích đang ở nước ngoài của em? "

Giọng điệu của nàng rất nhẹ nhàng, còn mang theo vài phần ý cười, nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn, người trưởng thành nghe được cũng khó mà chấp nhận, huống chi đây chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi.

Cô gái nhỏ nghiến răng, nắm chặt tay lại, khuôn mặt trẻ con, xinh đẹp tràn đầy phẫn nộ.

"Em đừng ngu ngốc như thế nữa. Cuộc đời này không phải là một bộ phim, sẽ chẳng có ai xếp hàng để cứu vớt hay chữa lành cho những tổn thương của em. Nơi này có đầy rẫy người giống như chị vậy, có người không có sự đồng cảm, có người thờ ơ lạnh nhạt, biết đâu cũng sẽ có người bỏ đá xuống giếng khi nhìn thấy người khác gặp khó khăn. Nếu em vẫn chưa muốn chết, vậy thì hãy trân trọng bản thân mình hơn và đừng mong chờ người khác kéo em ra khỏi vũng lầy nữa."

Cô gái nhỏ không nhịn được nữa, em cảm thấy vừa giận lại vừa đau. Em dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Khương Chi Chu, nghiến răng nghiến lợi nói:" Chị cho rằng chị là ai, chị có tư cách gì mà giảng đạo lý cho em nghe?"

Khương Chi Chu im lặng một lúc, nàng tỏ ra không quan tâm, chỉ cười:"Chị là ai à? Chị là Khương Chi Chu, chị không muốn giảng đạo lý cho em nghe, chị chỉ muốn nói rằng nếu người khác từ bỏ em thì cứ mặc kệ bọn họ, em không từ bỏ chính mình là được rồi."

Sau khi nói xong, Khương Chi Chu đeo tai nghe vào, dùng đầu ngón tay gõ cạch cạch trên bàn phím, tiếp tục xem phim và ghi chú một cách vô tư.

Trong phòng bệnh yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng khóc nức nở trầm thấp, ẩn nhẫn, không cuồng loạn như những đứa trẻ thích oa oa khóc lớn khác.

Ngòi bút của Khương Chi Chu ngưng trệ trong giây lát, sau đó lại khôi phục như bình thường.

Nửa tiếng sau, tiếng nức nở dần dần hạ xuống. Cuối cùng, Khương Chi Chu cũng quay đầu lại, nhìn thoáng qua cô gái nhỏ trong góc.

Cô gái nhỏ khóc đến mệt, nhíu mày ngủ thϊếp đi, khóe mắt vẫn còn đọng những giọt nước mắt.

Khương Chi Chu dịch người bước xuống giường. Nàng lấy khăn giấy ướt, chống nạng đi đến bên giường em, ngồi xuống, dùng khăn giấy lau nước mắt giúp em.

Làn da của cô bé rất trắng, có thể thấy rõ mao mạch dưới da. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo tựa như thiên sứ, quanh mắt có một tầng quầng thâm dày đặc, có vẻ như cô bé chưa từng có một đêm ngon giấc trong một khoảng thời gian dài.

Khương Chi Chu nghĩ đến trải nghiệm cuộc sống của cô gái nhỏ, lòng nàng thoáng hiện lên một tia bi thương và mềm mại.

Nếu nàng có một đứa con xinh đẹp như vậy, nàng sẽ ôm cô bé vào lòng rồi nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao lại nỡ lòng nào bỏ rơi cô bé trong bệnh viện như vậy?

Khương Chi Chu thở dài, đắp chăn bông lên cho đứa bé rồi chỉnh lại góc chăn.

Khi đang định xoay người rời đi, Khương Chi Chu do dự một chút, sau đó nàng duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve ấn đường đang cau lại của cô bé, không khỏi tự hỏi liệu lời nói của mình có thật sự quá đáng hay không, có thật sự làm tổn thương đến em hay không. Nhưng trong giây tiếp theo, nàng lại cảm thấy nhiệt độ trên trán cô bé có gì đó không ổn.

Nàng sờ sờ trán mình, sau đó đặt tay lên trán cô bé để kiểm tra, nhiệt độ trán cô bé thật sự rất cao.

Khương Chi Chu nhanh chóng gọi bác sĩ và điều dưỡng trực ban đến.

Sốt 38,5 độ.

Bác sĩ trực vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ, hắn lim dim kiểm tra cơ thể, chẩn đoán bệnh rồi đưa ra lời dặn của bác sĩ để điều dưỡng chấp hành.

Thuốc trong lọ đã được thay đổi từ lọ duy trì dinh dưỡng sang lọ có tác dụng làm giảm nhiệt độ và hạ sốt.

Người chăm sóc cho cô bé đã bị Khương Chi Chu đuổi đi, cho nên bà ấy không có trách nhiệm chăm sóc vào buổi tối.

Khi đó, Khương Chi Chu trợn mắt, không đếm xỉa gì đến trợ lý của mình mà nói những lời sắc nhọn với bác sĩ phụ trách:"Tôi không cần điều dưỡng trực giường vào ban đêm. Trợ lý của tôi có thể chăm sóc tốt cho trẻ nhỏ, hơn nữa, ở đây cũng có ba người rồi, tôi không muốn thêm một người nào khác nữa, thật sự rất chướng mắt."

Hiện tại, trợ lý cũng bị Khương Chi Chu đuổi về nhà nghỉ ngơi. Nàng đành phải đích thân chăm sóc cho cô bé khi gặp trường hợp đột xuất như thế này.

Nàng nhờ vệ sĩ kê hai giường bệnh lại với nhau, sau đó tựa lưng vào tường, để cô bé đang ngủ say nằm lên tay phải của mình. Thỉnh thoảng nàng sẽ kiểm tra nhiệt độ trán của em trong lúc sửa lại bản thảo diễn thuyết —— ngày mai nàng có một cuộc họp báo.

Người trong mộng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm nói mớ, môi mấp máy rồi khép lại, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt, thấm ướt áo gối.

Đến trong mơ mà cô bé còn khóc, đây chắc hẳn không phải là giấc mơ tốt.

Khương Chi Chu lấy khăn giấy ra, kiên nhẫn lau nước mắt trên khóe mi cô bé.

"Chị không nghĩ em sẽ khóc nhiều như vậy. Có phải đã lâu rồi em không khóc, vì vậy mới dựa vào giấc mơ mà khóc cho đủ không?" Sau khi dùng hết hai gói khăn giấy, Khương Chi Chu nhìn xuống người đang mơ ngủ rồi tự lẩm bẩm.

Nàng đặt tay của cô gái nhỏ vào trong chăn bông. Vào thời khắc nàng rút tay ra, ngón trỏ lại đột nhiên bị cô bé nắm lấy.

Lòng bàn tay cô gái nhỏ vừa lạnh vừa mềm, ôm chặt lấy hai đốt ngón tay trỏ của nàng.

Khương Chi Chu giật giật tay, nhưng cũng không rụt lại, cũng không cử động, cứ để mặc cho cô gái nhỏ nắm lấy ngón tay của mình.

"Em cứ khóc đi, chị sẽ ở lại đây cùng em."

Nửa đêm, trở đổ mưa rất to ngoài cửa sổ.

Khi nghe thấy tiếng mưa rơi, Khương Chi Chu không thể không rút tay lại. Nàng đứng dậy đóng cửa sổ lại, ngăn cách tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Cô bé không còn khóc nữa, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Cũng may là nhiệt độ trên trán em đã giảm xuống.

Khương Chi Chu đã học thuộc xong bài phát biểu cho buổi họp báo vào ngày mai, vì vậy nàng cảm thấy rảnh rỗi đến mức buồn chán. Nàng vươn tay lấy gấu bông trên giường cô bé để nghịch.

Khi cầm nó trên tay, nàng nhận thấy phần bụng của gấu bông bị rạn chỉ, nứt ra một lỗ thật lớn, để lộ phần bông màu trắng phía bên trong.

Khương Chi Chu lấy hộp đồ may vá trong vali ra, ngồi trên đầu giường, xỏ kim, khâu bụng gấu bông lại.

Khi cô bé mở mắt ra, những gì em nhìn thấy là hình ảnh —— một nữ minh tinh giương nanh múa vuốt, dữ tợn không ai bằng ban sáng hiện tại đang ngồi thẫn thờ bên giường bệnh, ôm lấy gấu bông khâu khâu vá vá.

Như thể nhận thấy được ánh mắt của cô bé, Khương Chi Chu cũng quay đầu nhìn em.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Em tỉnh rồi à?"

Cô bé ngoảnh mặt đi, không quan tâm đến nàng.

"Sao em lại không thèm để ý đến chị rồi?"

Cô bé nhắm mắt lại, im lặng không nói gì.

"Em đừng phớt lờ chị. Em nhìn đi, có biết bao nhiêu người khóc lóc muốn có được chữ ký của chị nhưng chị cũng chẳng buồn ký cho bọn họ đấy. Hiện tại chị lại đang ngồi đây khâu gấu bông lại cho em, em mau nhìn đi". Khương Chi Chu vô cùng kiên nhẫn dỗ dành đứa trẻ này, nàng ôm gấu bông nhỏ rồi lắc lư trước mặt em.

Cô bé mở mắt ra, nhìn thấy ba chữ cái 'JZZ*' xiêu xiêu vẹo vẹo được thêu trên bụng gấu bông nhỏ.

(*JZZ: Jiang Zhizhou = Khương Chi Chu)

"Nó có một vết rạn ở bụng. Sau khi may xong, chị cảm thấy đường chỉ thừa quá chướng mắt, vì vậy chị đã thêu chữ 'J' lên đấy, sau đó lại thêu thêm hai chữ 'ZZ', là chữ viết tắt của tên chị, thế nào? Em cảm thấy chị có sáng tạo không?"

Cô bé bĩu môi:"Thật sự rất xấu."

"..."

Khương Chi Chu nghẹn đến mức im lặng một lúc lâu.

Quên đi, nàng cũng không muốn so đo với đứa trẻ ốm yếu bệnh tật này, vì thế, nàng chỉ hỏi:"Em cảm thấy đỡ hơn chút nào không? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Cô bé ngoảnh mặt sang một bên:"Không cần chị quan tâm."

Đúng là tiểu nha đầu, người nhỏ, lòng dạ cũng hẹp hòi, rất thích ôm hận với người khác.

Khương Chi Chu nổi lên ý muốn trêu chọc cô bé. Nàng đặt gấu bông sang một bên, sau đó cúi người xuống, mạnh mẽ xoay đầu cô bé lại, nhìn chằm chằm vào mắt em, nghiêm túc gằn từng câu từng chữ:" Em nợ tiền chị thì đương nhiên chị phải quan tâm đến em rồi, nếu không thì em lấy cái gì mà trả cho chị?"

Cả hai dựa vào nhau rất gần, gần đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.

Cô bé đỏ mặt, trách mắng nàng:"Em thiếu tiền chị khi nào?"

Khương Chi Chu trêu chọc cô bé:"Là phí điều dưỡng đấy, em nghĩ xem, vừa rồi là ai chăm sóc cho em? Còn có phí chữ ký nữa, nó rất đắt, em phải trả tiền cho chị. Nếu không chị sẽ bắt em về nhà để nuôi lớn, sau đó làm dâu nhà chị để trả nợ. Trùng hợp thật, nhà chị cũng có đứa cháu nhỏ cũng gần bằng tuổi em, thằng bé mũm mĩm, dễ thương lắm, thật sự xứng đôi vừa lứa với em đấy."

Cô bé lảng tránh ánh mắt của nàng, nước mắt lưng tròng: "Tiền của em là do bác sĩ quản, chị muốn thì cứ đến tìm chú ấy đi........."

Khi nhìn thấy khóe mắt cô bé ươn ướt, Khương Chi Chu dịu dàng lau đi nước mắt trên khóe mi em, bất lực mỉm cười:"Đứa nhóc như em thật sự rất vô lý, em đối xử hung dữ với chị, sau đó còn khóc trước mặt chị nữa."

Cô bé khóc nấc lên, run run nói: "Em không muốn bị bắt về làm dâu cho đứa cháu mập mạp của chị......"

Khương Chi Chu dịu dàng điểm điểm sóng mũi cô bé:"Chị chỉ trêu em thôi, chị sẽ không thu tiền của em. Chị đây phục vụ miễn phí cho em đấy, những người bình thường có tiền cũng không mua được sự quan tâm này của chị đâu." Nàng nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của cô bé: "Đáng tiếc chị lớn hơn em bảy tuổi, cũng không thích con gái, nếu không thì em có thể trở thành cô dâu được chị nuôi từ bé rồi."

Cô bé ngưng khóc, nhìn về phía nàng:"Lớn hơn bảy tuổi thì làm sao vậy ạ?"

Khương Chi Chu kiên nhẫn trả lời: "Chị lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, cho nên khi em lớn lên thì chị cũng đã già rồi."

Cô gái nhỏ thì thầm: "Em sẽ không ghét bỏ chị đâu......."

Khương Chi Chu nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt cô bé: "Em thật sự muốn gả cho chị à?"

Cô bé đỏ mặt, né tránh ánh mắt của nàng:"Không muốn."

Khương Chi Chi 19 tuổi, tóc đen, môi đỏ, xinh đẹp đầy kiêu ngạo. Nàng quấn quấn tóc, cố ý làm ra vẻ gợi cảm:"Em vẫn còn rất nhỏ, đừng có nghĩ một đằng nói một nẻo như thế. Trên đời này nam nữ muốn gả cho chị phải đếm hết một vòng địa cầu đấy, có thêm em nữa thì cũng chẳng có gì kì quái."

Cô gái nhỏ mím môi không nói gì, xoay người lại, không để ý đến nàng nữa, hai mắt em bỗng sáng ngời.

Khương Chi Chu ngồi dậy, mỉm cười, sau đó sờ sờ bụng, hỏi:"Chị đói quá, em có muốn ăn khuya cùng chị không?"

Tuy nói là ăn khuya cùng nhau nhưng cuối cùng thứ đặt trước mặt cô bé lại là chén cháo trắng, còn Khương Chi Chu lại là bát mì gói thơm phức.

Cô gái nhỏ nhìn bát mì ăn liền của Khương Chi Chu, sau đó cúi đầu khuấy khuấy bát cháo trắng của mình. Em ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng hỏi:"Tại sao chúng ta lại không giống nhau thế ạ?" Vì cô bé đã không ăn gì rất lâu, cho nên giọng nói có phần yếu ớt.

Khương Chi Chu nhướng mày: "Em có thể ăn mì gói à?"

"Tại sao lại.....không thể ạ?"

"Nếu chị cho em ăn thì ngày mai bác sĩ điều trị của em sẽ tìm đến chị để tính sổ đấy."

"Nhưng mà, em rất muốn ăn........."

Giọng cô bé vừa trầm vừa nhẹ khiến Khương Chi Chu nghĩ đến mèo sữa nhỏ.

Mang theo một đứa trẻ thật sự rất rắc rối. Khương Chi Chu thở dài chấp nhận số phận của mình, nàng bắt cô bé ăn nửa chén cháo để lót bụng, sau đó nhờ vệ sĩ đến phòng làm việc của điều dưỡng xin một ít nước sôi để pha mì. Nàng chỉ pha cho cô bé một bát mì với gói muối, không dầu, không gia vị."

Sau khi ăn xong, Khương Chi Chu có chút buồn ngủ.

Nàng ngáp một cái, sau đó lấy điếu thuốc trên bàn đầu giường theo thói quen, khi vừa định châm lửa liền nhìn thấy cô bé đang nhìn chằm chằm vào mình. Ý thức trách nhiệm dần dần dâng trào trong lòng khiến nàng vội vàng ném điếu thuốc vào thùng rác, nói:"Hút thuốc có hại cho sức khỏe." Nàng dừng lại một chút, sau đó bổ sung:"Chị đang cai thuốc."

Cô bé gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi:"Chị buồn ngủ chưa ạ?"

Khương Chi Chu sờ sờ mũi: "Vẫn chưa, chị không buồn ngủ."

Thật ra thì nàng rất buồn ngủ.

Mưa rơi tầm tã bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp, lúc trời đổ mưa thật sự là thời gian tốt nhất để tiến vào giấc ngủ.

Tiếc là đứa nhỏ bên cạnh sợ bóng tối, vì vậy nàng không dám đi ngủ trước.

Khương Chi Chu ôm lấy cô bé, tiếng được tiếng mất tán gẫu với em:" Tên em là gì thế, chị nghe điều dưỡng gọi em là Tiểu Mộng, có phải là biệt danh của em không?"

Cô bé ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay cô, khẽ thì thầm:"Không phải là biệt danh của em. Em tên là Tạ Hiểu Mộng, là 'Hiểu Mộng' trong 'trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp' ạ."

"Hiểu Mộng, Tạ Hiểu Mộng, tên em nghe rất êm tai. Hiểu Mộng này, em có thích gì không?" Khương Chi Chu muốn tìm một chủ đề chung.

Cô gái nhỏ im lặng một lúc, lắc đầu rồi nói: "Em không biết, còn chị thì sao?"

"Chị à? Khi chị ở tuổi của em, chị rất thích ăn vặt, nào là khoai tây chiên, táo gai, xiên cay ... rất nhiều rất nhiều thứ. Còn em thì sao? Em thích ăn gì?"

"Hạt dẻ rang đường ạ, ăn rất ngon. Khi còn nhỏ, bà ngoại từng mua cho em một lần, sau này bà mất đi rồi thì không ai mua cho em nữa." Bố mẹ không yêu thương gì cô bé, những gì mà cô bé nhận được từ cha mẹ vĩnh viễn cũng chỉ là sự coi thường không bao giờ dứt. Cô bé chưa bao giờ gặp ai giống như Khương Chi Chu, nàng là người không bao giờ rời khỏi giường bệnh của cô bé dù chỉ một tấc.

Khương Chi Chu nhạy bén nhận thức được sự thay đổi trong cảm xúc của cô bé, nàng nhẹ giọng an ủi:"Chị cũng thích ăn, sau này chị sẽ mua cho em ăn."

Cô bé thì thầm:"Vậy chị nhớ chờ em lớn lên đấy."

Khương Chi Chu thuận miệng đồng ý:"Được rồi, chị sẽ đợi em lớn lên." Nàng xoa xoa đầu em:"Vội vàng trưởng thành để làm gì, làm trẻ con thật sự hạnh phúc hơn rất nhiều."

"Khi lớn lên rồi, em có thể yêu thích người khác."

"Hiện tại không thể à? Hiện tại em có thể thích chính bản thân em, thích đồ ăn vặt, thích váy, thích những cậu nhóc nhỏ có khí chất, em có thể thích rất nhiều thứ."

"Những chuyện này không giống nhau cho lắm."

"Sao lại không giống nhau?"

Cô bé mím môi, không trả lời câu hỏi này của nàng. Em hỏi lại Khương Chi Chu: "Khi em trưởng thành rồi, chị có nhớ ra em là ai không?"

Khương Chi Chu cười hứa hẹn:"Sẽ. Khi em lớn lên, chắc chắn em sẽ rất xinh đẹp cho nên chị chỉ cần nhìn thoáng qua liền sẽ nhận ra em."

Đêm hôm ấy, Khương Chi Chu ôm cô bé gầy trơ xương vào lòng, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối ngày mưa thật sự ngủ rất ngon. Lúc đó Khương Chi Chu thật sự buồn ngủ đến mức không gắng gượng được nữa, nàng vừa nằm xuống gối liền lâm vào giấc ngủ say, không hề ý thức được việc cô bé đặt một nụ hôn lên trán mình.

Một nụ hôn rụt rè, thận trọng đầy trẻ con rơi xuống trán, tựa như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại nhanh chóng tách ra.

Ngày hôm sau tỉnh lại, trợ lý và người đại diện đến đón Khương Chi Chu đến dự buổi họp báo trong thành phố. Trước khi đi, Khương Chi Chu để trợ lý ở lại chăm sóc cho cô bé.

Khi nàng vội vã trở về từ cuộc họp báo, trong phòng bệnh chỉ còn lại bóng dáng của trợ lý.

——Cô bé đã được ông ngoại đón sang nước ngoài để chữa trị.

Em để lại hộp kẹo cai thuốc cho Khương Chi Chu trước khi rời đi.

Khương Chi Chu cầm hộp kẹo cai thuốc lên, trong lòng có chút mất mát: Em ngủ với chị cả đêm, sau đó không nói tiếng nào mà đã chạy đi rồi.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Bây giờ nhân lúc con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện mà chọc con bé khóc. Về sau khi con bé lớn lên sẽ chọc cho cô khóc lên khóc xuống cho mà xem.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.