Nhớ Mãi Không Quên

Chương 1: Gặp lại

Lời editor: Bụp bụp bụp khui hàng. Các bạn đọc liền cho nóng cùng với tiến độ ra chương bên Trung với mình cho vui, đọc một mình cũng buồn.

Cực kỳ khuyến khích các bạn đọc thấy đoạn nào hay để lại comment tấu hài chung nhaaaa, cho truyện đỡ vắng vẻ :< . Chúc các bạn có phút giây đọc truyện vui vẻ. Yêu các bạn độc giả rất nhiều ♥

------

Tháng tư cỏ mọc, chim chích chòe tung bay.

Dây thường xuân xanh ngắt leo dọc theo bức tường ố vàng, nứt nẻ, quấn chặt ban công phòng tư vấn ở tầng 4.

Trong phòng tư vấn, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang xanh nhạt đang ngồi trước máy tính.

Nữ bác sĩ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, dùng mười ngón tay gõ vào bàn phím, chậm rãi nói với cặp vợ chồng trung niên đang ngồi trước bàn:" Đồng tính không phải là bệnh tâm thần, nếu cô ấy có thể chấp nhận và xác định được tính hướng của bản thân, không sinh ra cảm giác lo lắng, trầm cảm hay đau đớn thì không cần phải điều trị với tôi."

Một cô gái mười bảy tuổi đứng bên ban công phòng tư vấn, rụt rè nhìn dây thường xuân lấp ló trong góc tường.

Sau một lúc quan sát, cô ấy duỗi ngón tay ra, cẩn thận chạm vào dây thường xuân——

"Tại sao nó không phải là bệnh được? Đây không chỉ là bệnh hoạn đâu! Mà còn là phạm pháp đấy! Là tội ác côn đồ, lúc trước bọn chúng còn bị bắt vào tù, chờ ngày xử bắn nữa kìa!"

Một tiếng thét vang rền bên tai khiến cô gái vội vàng rút tay lại, nhìn vào phòng tư vấn.

Người đàn ông trung niên trong phòng khám nói như sấm, trợn tròn mắt lên, trừng mắt nhìn cô gái trên ban công, rồi lại trừng về phía nữ bác sĩ.

Ánh mắt cô gái loé lên tia sợ hãi, cô ấy cúi đầu trong vô thức, ngón tay nắm chặt lấy góc áo, siết chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt.

"Anh cũng đã nói là lúc trước còn gì." Nữ bác sĩ rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt vẫn không hề gợn sóng:" Năm 1997, 《Luật Hình sự》mới đã bãi bỏ điều khoản 'tội ác côn đồ'. Năm 2001, ấn bản thứ ba của 《Tiêu chí chẩn đoán và phân loại rối loạn tâm thần Trung Quốc》 đã chia đồng tính thành ——loại tự nhận dạng bản thân và loại tự bất hòa bản thân, những thông tin trước đó đều bị loại khỏi danh sách các bệnh tâm thần. Nói cách khác, nếu cô ấy có thể tự mình xác định, nghĩa là cô ấy không bị bệnh và không cần phải điều trị với tôi."

Nói đến đây, cô bỗng dưng dừng lại.

Nữ bác sĩ nhìn cô gái nhút nhát trên ban công, cố ý nói:" Mặc dù hôn nhân đồng giới không được luật pháp quốc gia thừa nhận, nhưng đồng tính luyến ái không phải là một căn bệnh tâm thần, chứ đừng nói đến là tội ác."

Một câu nói bình tĩnh và quả quyết, dường như mang theo ý khích lệ.

Cô gái nhận thấy tầm mắt của bác sĩ, liền ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn về phía bác sĩ.

Dưới ánh ban mai, cả hai nhìn vào nhau. Sự lạnh lùng trong mắt nữ bác sĩ phai đi đôi chút, băng tuyết tan ra, đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy vẻ dịu dàng và ấm áp.

Mẹ cô gái nóng nảy nhìn: "Đây là tội lỗi, chuyện này trái với quy luật tự nhiên!"

Nữ bác sĩ thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm giữa mặt người phụ nữ trung niên, nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học:" Trong tự nhiên, có khá nhiều loài động vật, chẳng hạn như chim cánh cụt và hươu cao cổ...có hành vi tìиɧ ɖu͙© đồng giới. Đây là điều bình thường, không có gì gọi là "trái với quy luật tự nhiên" cả."

Cặp vợ chồng trung niên chết lặng ngay lập tức, như thể nghe thấy một thứ ngôn ngữ hôi hám khủng khϊếp nào đó.

Người phụ nữ trung niên đứng dậy, duỗi ngón tay ra, chỉ chỉ trỏ trỏ vị bác sĩ:" Cái gì, hành vi gì?! Cô cũng là phụ nữ mà còn dám nói những lời này trước mặt con gái tôi à?"

Nữ bác sĩ liếc nhìn cô gái trên ban công, rồi nhìn cặp vợ chồng trung niên, lập tức đem câu nói 'cô ấy đang học trung học, cũng được học qua sinh học, không cần phải nói ẩn ý làm gì' nuốt vào trong bụng.

Nếu nói thêm nữa, rất dễ xảy ra tranh chấp, cần im lặng kịp thời.

Tuy cô đã chọn cách im lặng nhưng vẫn bị hiểu lầm——

Người đàn ông trung niên hùng hổ kéo cô gái ra khỏi ban công, chửi bới rồi bước ra phòng khám:" Vị bác sĩ này có thái độ gì thế? Có thể khám bệnh được không? Lão Lưu còn nói cái quái gì mà nên gặp bác sĩ ở bệnh viện lớn để mau chữa khỏi? Là loại trình độ này sao?"

Người phụ nữ trung niên quay đầu liếc nhìn nữ bác sĩ trẻ, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và không tin tưởng:" Chúng ta đi đến văn phòng chuyên gia hoặc chủ nhiệm lấy số đi. Bây giờ bọn trẻ tuổi này toàn nói phét, cái gì cũng đều không biết, không thể nhờ vả được gì."

Nữ bác sĩ không muốn giải thích quá nhiều, nhìn gia đình ba người bọn họ bước ra khỏi phòng khám.

Nữ bác sĩ cũng nhìn cô gái, thở dài bất lực rồi thu lại ánh mắt, mặt không đổi sắc. Cô dùng chuột click vào màn hình máy tính để chuyển sang số bệnh nhân tiếp theo và đợi người bệnh tiến vào.

Trong lúc chờ đợi bệnh nhân tiếp theo, cô lại cúi đầu xuống, nhìn vào thẻ tên của mình.

【Bệnh viện nhân dân số ba của thành phố Giang Châu (phân hiệu Phân Hải)

Nguyễn Trinh, bác sĩ điều trị khu vực hai khoa tâm thần

Mã công tác 51314】

Cô nhìn chằm chằm thông tin trên bảng tên vài giây, có chút thất thần. Một lúc sau, bệnh nhân tiếp theo đẩy cửa bước vào.

"Bác sĩ, xin chào." Bệnh nhân cầm thẻ y tế, đứng ở cửa.

Nguyễn Trinh ngẩng đầu, thu lại cảm xúc, tiếp tục làm việc: "Xin chào, mời ngồi."

*

Tam viện* – phân hiệu Phân Hải là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất ở Giang Châu.

(Tam viện*: Bệnh viện số ba, ở đây mình sẽ edit thành tam viện nha.)

Bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô có phong cảnh đẹp đẽ, không thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt người dân thành phố Giang Châu, nhưng lại thường sống trong tiếng cười và sự tức giận của người dân.

Nó được thể hiện cụ thể trong ——

"Em bị bệnh à? Ngày mai anh sẽ đưa em đến Tam viện để khám!"

"Đồ điên, anh trốn khỏi Tam viện có đúng không?"

"Đồ thần kinh, cô nên đến Tam viện để khám đi!"

Bệnh viện Nhân dân số 3, phân hiệu Phân Hải của thành phố Giang Châu là một Bệnh viện Đại học Công lập chuyên về tâm thần học.

Trong ấn tượng của mọi người, bệnh viện tâm thần gắn liền với hỗn loạn, bạo lực và điên cuồng. Bệnh viện tâm thần dường như là nơi dành cho những người điên.

Nhưng bệnh tâm thần thực chất chỉ là một loại bệnh, cũng giống như cảm và sốt.

Những người mặc áo bệnh nhân không phải là thiên tài như thế giới bên ngoài tưởng tượng, cũng không phải là những kẻ khủng bố điên cuồng, mà chỉ là những bệnh nhân ốm yếu cần được chữa trị.

Không có nhiều sắc thái huyền thoại, chỉ có những thăng trầm của những người bình thường.

Khu vực hai khoa tâm thần của Nguyễn Trinh thuộc bệnh khu mở.

Có người đến vì lo lắng, có người đến vì mất ngủ, có người đến vì trầm cảm ...

Bệnh nhân sống trong bệnh khu mở hầu như không quá hung hăng, cho nên việc tiếp cận đương nhiên không bị hạn chế quá nhiều.

17:30 chiều, hết thời gian khám ngoại trú.

Không thể so sánh với ba bệnh viện đa khoa hàng đầu quy mô lớn, lượng người đông đúc tăng vọt, môi trường ở các bệnh viện thuộc phân hiệu Phân Hải tương đối yên tĩnh, phần lớn bệnh nhân ở sảnh đăng ký điều trị ngoại trú cũng im lặng.

Tất nhiên, cũng có những người không an phận, thậm chí hung hãn, nhưng hầu hết những bệnh nhân này đều bị người nhà, cảnh sát và nhân viên cộng đồng cưỡng chế đưa đến bệnh viện.

Chức danh của Nguyễn Trinh là bác sĩ điều trị, vẫn đang có xu hướng thăng tiến. Không giống như văn phòng chủ nhiệm và phó chủ nhiệm, lúc nào cũng khó bắt số. Văn phòng của cô không có nhiều bệnh nhân đến đăng ký khám nên cô thường tan tầm đúng giờ.

Cô dọn dẹp bàn làm việc, đi đến bồn rửa mặt bên ban công, nhìn dây thường xuân xanh mướt ngoài đó, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào, liền nghĩ đến cô bé nhút nhát kia.

Không biết có phải do ảo giác của mình hay không, nhưng Nguyễn Trinh luôn cảm thấy rằng cô bé có điều gì đó muốn nói với mình ...

Nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ yên lặng chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Cô vặn vòi nước, nước ấm chảy ra. Nguyễn Trinh nghiêm túc dựa theo phương pháp bảy bước để rửa tay. Sau đó, cô rời khu khám ngoại trú để đến khu vực hai khoa tâm thần trong tòa nhà nội trú, cởϊ áσ blouse trắng ra, thay quần áo bình thường vào rồi trang điểm nhẹ.

Trên đường tan làm, khi gặp đồng nghiệp, hoặc người nhà bệnh nhân do cô điều trị, cô sẽ chủ động nở nụ cười thân thiện chào hỏi họ.

Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình lạnh lùng, khi không nói không cười, cô thường mang đến cho người khác cảm giác xa cách ngàn dặm. Một khi khóe môi câu lên một nụ cười nhẹ, cùng đôi mắt sâu thẳm, nghiêm túc nhìn vào đối phương, sẽ mang đến cho họ cảm giác dịu dàng, thân thiết như gió xuân, dễ dàng chiếm được lòng tin của người khác.

Vì lý do chuyên môn, trong thời gian làm việc, ngữ khí và giọng điệu của cô sẽ tử tế nhất có thể để tạo mối liên hệ tình cảm với bệnh nhân nhằm lấy lòng tin của họ.

Sau đó, cô sẽ khôi phục bản chất đơn độc và lạnh lùng của bản thân.

"Ôi, cậu lớn tuổi đến vậy rồi mà vẫn còn độc thân, thật sự rất lãng phí đó!" Cố Tiêu, người bạn lâu năm của Nguyễn Trinh dựa vào cửa xe, đợi Nguyễn Trinh bước ra khỏi cổng bệnh viện, mở cửa ghế phụ, nở một nụ cười rạng rỡ:" Chờ đấy, tối nay tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài người. Cậu muốn tìm loại người nào, trong buổi tiệc đều có hết."

Đêm nay là sinh nhật của Cố Tiêu. Cô ấy thích náo nhiệt, vì thế bạn bè thân thiết đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho cô ấy ở một câu lạc bộ địa phương.

Nguyễn Trinh thích sự chúc phúc thầm lặng, cô đã tặng quà sinh nhật cho cô ấy vào sáng sớm, không muốn tham gia vào buổi tiệc tối. Nhưng Cố Tiêu cảm thấy bạn tốt của mình luôn quạnh quẽ, không có người bầu bạn, vì vậy cô ấy phải đến để lôi kéo, nửa dỗ dành, nửa nài nỉ, nhất định phải kéo cô đến chung vui.

Cô không thể chịu nổi lời năn nỉ ỉ ôi của Cố Tiêu nên đã đồng ý tham gia.

Cố Tiêu tiếp tục nói:" Cứ ở nhà thế này thì cậu sẽ nổi mốc mất, nếu không có việc gì làm thì cứ ra ngoài chơi đi. Hơn nữa, cậu mới từ Ninh Thành trở về Giang Châu, cũng nên kết bạn nhiều hơn, bạn bè nhiều thì dễ giúp đỡ nhau, đúng không?"

Nguyễn Trinh nhướng mày liếc Cố Tiêu, phớt lờ cô ấy, không muốn nói với cô ấy kế hoạch ban đầu của cô không phải là ở nhà mà là đi tập thể dục.

Tổ tông này là ngôi sao của đêm sinh nhật này, cô ấy cũng là người lớn tuổi nhất.

*

"Bên này là nơi uống rượu nhảy nhót, bên kia là nơi săn tìm cái đẹp. Cậu phải có niềm vui trong cuộc sống, đừng gò bó quá, thả lỏng bản thân một chút đi nào bảo bối!" Gia đình Cố Tiêu làm kinh doanh nên cô ấy có rất nhiều bạn bè. Khi cô ấy vừa vứt câu nói này cho Nguyễn Trinh thì đã được bao quanh bởi một đám người phía trung tâm sàn nhảy.

Ánh đèn mờ ảo và mơ hồ, đoàn người nhảy múa như ma quỷ phía trung tâm sàn nhảy.

Bước từ một bệnh viện yên tĩnh đến một tụ điểm giải trí ồn ào, Nguyễn Trinh không có ý định săn diễm tìm hoan, cô đi đến góc sô pha rồi ngồi xuống, nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Gương mặt nhàn nhạt không có chút biểu cảm, bỏ ngoài tai sự tự do và huyên náo ở nơi này, giống như một ốc đảo biệt lập.

Tuy cô im lặng và tách biệt với nơi này, nhưng vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ vì ngoại hình xinh đẹp của mình.

Bạn bè của Cố Tiêu thấy cô ấy mang theo một gương mặt mới đầy xinh đẹp đến, bèn nhanh chóng vây quanh để hỏi han.

Cố Tiêu nháy nháy mắt nhìn về phía Nguyễn Trinh rồi mỉm cười:" Cậu ấy là bác sĩ, độc thân, không rõ xu hướng tính dục, các cậu thử sức đi, xem ai có thể cưa đổ được cậu ấy."

Sau khi nói xong, bạn bè của cô ấy lập tức ùa đến, vây quanh Nguyễn Trinh, tìm cớ bắt chuyện.

Có người tìm hiểu công việc của cô: "Cậu là bác sĩ khoa nào vậy?"

Nguyễn Trinh nghiêm túc trả lời: "Tam viện, khoa tâm thần."

Nghe vậy, không ít người bật cười khanh khách.

Mỗi khi giới thiệu về nghề nghiệp của mình, lúc nào cũng sẽ bị người khác cười cợt, Nguyễn Trinh tập mãi cũng thành quen.

Một cô gái trẻ cười nói: "Bác sĩ, cô làm ở bệnh viện tâm thần, sao lại nghiêm túc như vậy?"

Nguyễn Trinh cong khóe môi, lịch sự cười cười, không trả lời.

Trong tiềm thức, một số người đánh đồng bệnh viện tâm thần với sự hỗn loạn và bất thường, đây là một cách hiểu rập khuôn.

Có người hỏi: "Bệnh viện của cô có cấp cho cô dùi cui điện không, nếu cô gặp phải một bệnh nhân tâm thần không nghe lời, cô liền quất cho họ một roi à?"

Nguyễn Trinh lắc đầu, không nhịn được liền bật cười, bình tĩnh giải thích: "Không có chuyện đó, bệnh nhân cũng là con người, chúng tôi sẽ tôn trọng quyền lợi của bệnh nhân."

Có người lại hỏi: "Vậy thì bác sĩ tâm thần các cô chữa bệnh cho bệnh nhân như thế nào?"

Nguyễn Trinh có hỏi có đáp:" Có nhiều loại bệnh tâm thần, tương tự như hệ nội khoa có tiêu hóa, ung bướu, hô hấp, cũng có nhiều khoa phụ trong khoa tâm thần như rối loạn khí sắc, rối loạn lo âu, mất ngủ, nghiện rượu, nghiện chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Việc điều trị các bệnh này cũng giống như điều trị các bệnh mãn tính ở khoa nội, chỉ cần khám và tư vấn, kiểm nghiệm, kiểm tra, kê đơn thuốc. Đương nhiên, phía chúng tôi sẽ tập trung vào tư vấn tâm lý."

Cô không thích xã giao, cũng không thích những nơi quá ồn ào, nhưng cô đối phó với những chuyện này không tệ.

Mọi người xung quanh không ngừng hỏi chuyện, Nguyễn Trinh ứng phó một cách lịch sự và lãnh đạm, dửng dưng nhìn đám người cách đó không xa, định tìm cớ trốn đi.

Đột nhiên, ánh mắt cô đình trệ, dừng trên người một cô gái.

Cô gái búi tóc hai bên, mặc một chiếc áo cardigan dệt kim màu đỏ sọc dọc và quần short đen ngắn cũn cỡn, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp và trắng nõn, nụ cười rạng rỡ như ánh dương, vẻ ngoài trẻ trung, xinh đẹp.

Ánh mắt Nguyễn Trinh lướt qua đôi chân dài của cô gái rồi rơi vào gương mặt trắng nõn của cô ấy. Sau khi bình tĩnh nhìn vài giây, cô đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô gái.

Cô gái đang nói điều gì đó với người khác, cười nói rất vui vẻ. Khi ánh mắt cô gái đảo qua, cô ấy cũng thoáng nhìn về phía Nguyễn Trinh. Cô gái bỗng dưng giật mình, đứng yên tại chỗ trong vài giây hệt như tượng gỗ.

Cô gái ngẩn ra một lúc, sau đó chớp chớp mắt, chần chờ đi về phía trước nửa bước.

Cô gái chỉ do dự hai giây, sau đó sải bước, đi về hướng Nguyễn Trinh.

Người đến, người đi, xa hoa trụy lạc, sống mơ mơ màng màng.

Xuyên qua biển người, cả hai bước về phía nhau, đến gần, đứng yên, im lặng nhìn nhau.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây...

Âm thanh ồn ào xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người trên thế giới này, từng màn hồi ức trong dĩ vãng ùa về, như chiếc đèn kéo quân lập loè trong tâm trí.

Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, Nguyễn Trinh phá vỡ sự im lặng giữa hai người, lạnh lùng hỏi:" Tống Nhĩ Giai, tại sao em lại ở chỗ này?"

"Chị giáo Nguyễn, đã lâu không gặp." Đôi mắt Tống Nhĩ Giai trong như nước, nở một nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai nơi đầu môi, nhưng lời nói lại mang theo chút vô lễ như mọi khi:" Chị có thể ở đây, tại sao em lại không thể?"

Trước khi Nguyễn Trinh kịp trả lời, Tống Nhĩ Giai đã gọi thẳng tên cô:" Ôi, không, chị không còn là gia sư của em nữa, chị không có quyền quản em nữa đâu, Nguyễn Trinh à."

----

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Nhĩ Giai sau khi lớn lên (đắc ý): Chị không có quyền quản tôi nữa đâu, tôi đã lớn rồi!

Nguyễn Trinh (làm mặt lạnh): Thiếu giáo dục.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.