Kỳ Tước vươn tay vuốt ve gương mặt cô, Đàm Hi từ từ tỉnh giấc.
Khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt, cô nhẹ mỉm cười dùng khẩu hình miệng hỏi hắn.
"Hôm nay anh không đến công ty sao?"
"Hôm nay anh ở nhà với em."
Kỳ Tước bế bổng cô lên đi vào trong nhà. Đàm Hi dựa vào ngực hắn trong đầu cô nghĩ.
Ở nhà làm gì chứ, ở đây có gì để làm.
Từ ba năm trước Đàm Hi đột nhiên bị mất giọng nói, cô trở thành một người câm, người trong biệt thự không ai biết lý do tại sao, chỉ trong một đêm mà Đàm Hi không thể nói được lời nào nữa. Chỉ có Kỳ Tước vẫn bình tĩnh như mọi ngày an ủi cô bé
Chuyện này là một cú sốc vô cùng lớn đối với cô, Kỳ Tước cũng đã mời rất nhiều bác sĩ đến nhưng bọn họ đều lắc đầu. Dần dần Đàm Hi đã tuyệt vọng, cô bé tập chấp nhận và làm quen với chuyện bản thân mình bị câm.
---
Cả hai cùng nhau ăn sáng, ăn xong Đàm Hi xin hắn mở phim cho mình xem. Cô muốn cày vài bộ phim để gϊếŧ thời gian.
Trong phòng ngủ.
Đàm Hi đeo tai nghe nằm trên giường xem phim. Kỳ Tước thì ngồi làm việc kế bên thỉnh thoảng hắn sẽ ôm lấy cô hôn vài lần.
Hắn ngậm lấy cánh môi hồng đào của cô, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé đang muốn chạy trốn.
Kỳ Tước mạnh mẽ bóp lấy khớp hàm của cô khiến cô không thể ngậm miệng lại.
"Ưʍ... ưʍ..."
Xương hàm đau đớn khiến Đàm Hi phải rên lên vài tiếng, nước mắt sinh lý chảy ra.
Kỳ Tước rời khỏi môi Đàm Hi. Hắn lau nước mắt cho cô.
"Thật mít ướt mà, mới hôn môi thôi mà em đã không chịu được. Sau này còn phải sinh hoạt vợ chồng nữa thì phải làm sao."
Đàm Hi cúi đầu không trả lời, từ khi cô được 10 tuổi Kỳ Tước và dì Tư thường xuyên ở bên tai cô nói về cách sinh hoạt vợ chồng, bọn họ đều nói rằng sau này hai người phải cùng nhau làʍ t̠ìиɦ rồi sinh con.
Đột nhiên giọng nói của Kỳ Tước lạnh đi.
"Hi nhi sau này chúng ta phải làʍ t̠ìиɦ. Em còn phải sinh con cho anh, em không có quyền từ chối."
Đàm Hi cảm thấy da đầu tê dại, cô lẩm bẩm trong miệng.
"Em.. em không có nghĩ vậy"
Dù không phát ra âm thanh nhưng Kỳ Tước vẫn có thể đoán được.
Hắn nắm càm kéo mặt cô lên để cô nhìn vào hai mắt của mình.
"Tốt nhất là như thế, đừng để anh phát hiện em có những suy nghĩ không an phận, biết chưa."
"Biết... biết ạ"
Lúc này Kỳ Tước mới chịu bỏ qua cho cô.