Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80

Chương 26: Hài Tử Tốt Như Vây, Mau Kết Hôn

“Nga, không có việc gì, tôi tới trấn trên mua chút đồ. Vậy còn em, em đang đi làm gì đấy?” Triệu Kiến Khánh hỏi.

Ngụy Thanh Thảo nhún vai, nói: “Đến bệnh viện xem đại nương, tối hôm qua bởi vì không được ăn thịt thỏ của cậu, nên nhảy giếng.”

Triệu Kiến Khánh suy nghĩ một chút, ngửa đầu cười ha ha: “Hô, thật là một liệt nữ anh hùng nha, vì một miếng thịt thỏ cũng có thể nhảy giếng, vậy đã chết chưa?”

Ngụy Thanh Thảo cười nói: “Chưa ch·ết, nửa đêm hôm qua được đưa tới bệnh viện.”

Hai người vui sướиɠ khi người gặp họa chế nhạo Tô Lệ Trân một phen, Ngụy Thanh Thảo liền hỏi Triệu Kiến Khánh đã đủ tiền vốn chưa, nàng đang vội vã muốn kiếm tiền nha.

Triệu Kiến Khánh khí phách hăng hái nói: “Kiếm đủ rồi, em nói lúc nào bắt đầu đi thu mua cành liễu đây, tôi tùy thời đợi mệnh.”

Ngụy Thanh Thảo cao hứng vỗ vai hắn, khen: “Thật có khả năng nha, ngày mai là ba tháng nghỉ mùa xuân, chúng ta ngày mai bắt đầu họp chợ để thu mua.”

“Được, một lời đã định, tôi đem theo xe lừa nhà tôi, sáng mai 6 giờ qua nhà em đón em.” Triệu Kiến Khánh vui sướиɠ nói.

“Ân, một lời đã định, tớ sáng sớm ở nhà chờ cậu tới.”

“Đi, tôi đưa em về nhà.” Triệu Kiến Khánh nói.

Ngụy Thanh Thảo thấy hắn cũng không rảnh, nói: “Không cần cậu tiễn đâu, cậu về nhà cậu tớ về nhà tớ thôi.”

Triệu Kiến Khánh kiên quyết không chịu, “Em đi một mình không an toàn, vạn nhất lại gặp phải tên vô lại thì sao.”

Ngụy Thanh Thảo biết tính tình hắn, nên không từ chối nửa, để hắn đưa đến cửa thôn, hắn mới xoay người đi ngược về đường nhỏ hướng nhà hắn.

Nhìn bóng dáng thẳng thắn soái khí kia, Ngụy Thanh Thảo khóe miệng không khỏi cong lên.

~~

Vừa vào nhà, Ngụy Thanh Thảo nhào vào người ba ba liền khóc: “Ba ô ô ô……”

“Thảo Nhi, làm sao vậy, đại gia (chú cả) con thật dám đánh con sao!” Ngụy Đông Hải mặt đều đen.

“Nhìn đi, nhìn đi,mẹ đã nói không cho con đi, con vẫn đi, mau để mẹ nhìn xem bị đánh chỗ nào, mẹ đi nói lý lẽ với nhà đại gia con……” Trương Ngọc Anh hoảng loạn lay con gái lớn.

“Chú nó đánh nó là phải, ai kêu nó làm thím nó nhảy giếng……” Bạch thị vừa giãy giụa trên giường vừa nói.

“Mẹ, ngài nói lời này con không đồng ý, con gái của con ai cũng không được đánh, ta đi tìm đại ca tính sổ!” Ngụy Đông Hải gầm với mẹ rồi giận dữ đứng dậy.

“Ba, không có, chú không có đánh con……” Ngụy Thanh Thảo nức nở. “Nhưng mà thà đánh con còn hơn, chú chỉa vào mặt con mà nói, nếu thím có mệnh hệ gì, sẽ để cho con đền mạng. Ba, bộ dáng chú nói ra lời đó thực dọa người, hắn cũng nói được thì làm được. Ba, về sau con không dám gặp chú cả nữa, hắn thật muốn gϊếŧ chết con đấy……”

Nói xong còn thêm mắm thêm muối nói một đống lời hung tàn vô tình của chú lớn, vì chứng minh bản thân có chứng cứ vô cùng xác thực, nên chỉ vào bà nội nói: “Tới bà nội còn không phải vẫn bị chú đuổi ra khỏi nhà sao.”

Bạch thị làm sao chịu để yên cho người ta đυ.ng tới con cưng bảo bối của bà, bà tận lực nói đỡ: “Con khốn ngươi nói bậy, chú ngươi đuổi ta bao giờ, chú ngươi là thương ba ngươi, để ta phụ giúp trông mấy chị em các ngươi.”

“Vậy mấy chị em chúng con từng được người chăm sóc chưa?” Ngụy Thanh Thảo sắc bén hỏi.

Không đợi bà nội giảo biện, Ngụy Thanh Thảo liền blah blah nói một đống lớn tình huống khi còn nhỏ của chị em các nàng, cuối cùng nói: “Nội, ngươi còn có chút lương tâm nào không? Ngươi nói đi, ngươi ở nhà chú thì nấu cơm giặt giũ trông hộ hài tử cho bọn, khi tới nhà con thì cơm tới há mồm quần áo tới thì duỗi tay, khi mẹ con cõng em gái con xuống ruộng, trở về còn phải cõngem gái con nấu cơm giặt giũ, ngươi từng giúp đỡ lần nào chưa? Vậy mà còn nói bản thân chăm chúng con hộ, ngươi không sợ sét đánh sao!”

Bạch thị tức giận đến mức xém ngất đi, Ngụy Thanh Thảo mới không thèm quan tâm bà, nàng kéo ba mẹ đi ra ngoài, nói: “Ba, mẹ, đi đi đi, đi vào phòng con, con có việc muốn nói.”

~~

Vừa nghe con gái nói muốn cùng Triệu Kiến Khánh kết phường thu mua cành liễu, Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh đều chấn động, nhà bọn họ đời đời làm nông, nào dám làm buôn bán? Chưa kể con vẫn là một cái tiểu cô nương gia, này, đáng tin cậy sao?

Ngụy Thanh Thảo sớm nghĩ kỹ lời thuyết phục ba mẹ rồi, ngoài dự đoán là, ba ba nói: “Nếu hài tử Kiến Khánh cũng làm, thì các con muốn làm gì thì làm đi.”

“A ba ba chịu đồng ý rồi sao!” Ngụy Thanh Thảo kinh hỉ không thôi.

Trương Ngọc Anh trước nay đều nghe lời chồng, thấy chồng đồng ý sảng khoái như vậy, bà cho dù trong lòng không muốn cũng không còn lời nào để nói.

“Nhưng mà, hai người các con mau xác định quan hệ đi, con một đứa là gái mới lớn, một đứa là tiểu tử thành niên, cùng làm buôn bán không bị người ta nghị luận mới là lạ.” Ngụy Đông Hải thấp giọng nói.

Ngụy Thanh Thảo trong lòng lộp bộp một tiếng, lời này một chút cũng không sai, thanh niên nam nữ vốn dĩ là một đề tài mẫn cảm, chưa kể ở niên đại tư tưởng phong kiến còn nghiêm trọng, còn ở nông thôn, bọn họ mỗi ngày đi chung với nhau không bị người ta nói đến mức chọc thủng cột sống mới là lạ.

Nàng tuy không để bụng đến lời ra vào của người khác, nhưng mà, nàng bận tâm đến danh dự của người nhà nha.

Nàng lẩm bẩm: “Con cùng Triệu Kiến Khánh lấy thân phận bạn học chung không được sao?”

“Không được, bạn học cũng phải bảo trì khoảng cách, huống chi các con đã tốt nghiệp mấy năm rồi.” Ngụy Đông Hải nghiêm túc phủ nhận.

Ngụy Thanh Thảo khó khăn, nàng linh cơ vừa động: “Vậy không bằng để mẹ nhận Triệu Kiến Khánh làm con nuôi thì sao, hắn làm anh trai con, chúng con hai anh em cùng làm ăn buôn bán được rồi đi?”

Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh liếc nhau, hai người trên mặt đều hiện lên ý cười.

Ngụy Đông Hải ha hả cười cười nói: “Ta cảm thấy đây là một ý kiến hay, người ta sao không nghĩ đến đây, có lẽ do người ta không muốn đâu.”

Ngụy Thanh Thảo chớp chớp mắt, hỏi: “Ba, mẹ, con thấy hai người rất thích Triệu Kiến Khánh à?”

Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh nhìn nhau cười, nói: “Đứa trẻ kia khá tốt, ai mà không thích.”

Chặc, hắn còn rất có duyên với mọi người nha! Ngụy Thanh Thảo chặc lưỡi.

Trương Ngọc Anh ngượng ngùng cười cười, thử thăm dò hỏi: “Đứa bé kia có đối tượng chưa?”

“Không có.” Ngụy Thanh Thảo thuận miệng nói.

“Con xác định không có sao?” Trương Ngọc Anh hỏi.

Ngụy Thanh Thảo nói: “Xác định.”

Trương Ngọc Anh nói thẳng: “Kia…… Nếu không, mẹ tìm bà mối cho hai con, nhưng mà, người ta có ghét bỏ nhà ta không có con trai không……”

Ngụy Thanh Thảo luống cuống, “Ai ai ai, mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con không tìm đối tượng, con cùng hắn chỉ đơn giản là bạn học rồi cùng nhau kết phường làm ăn, hiện tại hay tương lai gì cũng vậy, hai người đừng suy nghĩ miên man nữa.”

Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh đồng loạt hỏi: “Người ta có chỗ nào không tốt sao?”

Ngụy Thanh Thảo nói: “Con không nói hắn không tốt.”

“Vậy sao con không muốn làm đối tượng của hắn?”

“Hắn tốt là con phải làm đối tượng của hắn sao? Vậy thì người tốt nhiều lắm nha, con phải tính sao đây.”

“Con cô gái ngốc này, nói bậy gì đấy, phát hiện người tốt là phải mau chóng bắt lấy, qua thôn này là không có cửa hàng khác đâu.” Trương Ngọc Anh nói lời thấm thía.

Ngụy Đông Hải cũng trịnh trọng nói: “Mẹ con nói đúng, con cùng hắn tuổi tác đều không còn nhỏ, đều đang vào thời điểm tìm đối tượng, nên kết hôn thì phải kết hôn.”

Di, không đúng, đang nói chuyện buôn bán mà, sao lại nói tới tìm đối tượng rồi?

Ngụy Thanh Thảo duỗi tay ngăn trở lời ba mẹ nói, vẻ mặt đau khổ: “Các người đừng nói chuyện, có điểm loạn, để con suy nghĩ, suy nghĩ nha.”

Ngụy Đông Hải cùng Trương Ngọc Anh im lặng nhìn nàng.

Nàng nói: “Ba, mẹ, con hôm nay muốn nói chuyện buôn bán, làm sao để danh chính ngôn thuận cùng Triệu Kiến Khánh hợp tác làm ăn, việc khác tính sau đi.”