Tống Quân Nghiên cũng thật yếu ớt, chỉ bị cháo nóng đổ lên mà cũng làm ra vẻ giống như bị cô ta bắt nạt không bằng.
“Thật biết ra vẻ…” Tống Mộc Thanh nói thầm, không để ý đến Tống Quân Nghiên nữa, vẻ mặt quan tâm nhìn thiếu niên đang nằm trên giường, “A Huyền, anh có khỏe không?”
Tiêu Lăng Huyền nghe rõ câu nói thầm kia của Tống Mộc Thanh, hắn nhíu mày, không cho cô ta sắc mặt tốt, lạnh lùng nói.
“Cô nhìn tôi rất giống đang khỏe à?”
“A Huyền, em xin lỗi, em biết những lời ban nãy đã làm anh tổn thương, em thu hồi những mình đã nói.” Tống Mộc Thanh lấy lòng nói với Tiêu Lăng Huyền, trong lòng lại oán trách tại sao thời gian mình trọng sinh lại không sớm hơn, nếu không thì cô ta đã không để bản thân nói ra những lời khó nghe đó.
Cô ta vẫn còn nhớ rõ, lúc này kiếp trước cô ta cãi nhau với ba rồi chạy ra ngoài suýt nữa bị xe đâm trúng, nếu không phải Tiêu Lăng Huyền cứu, chỉ sợ người hiện tại đang nằm trên giường chính là cô ta.
Mà Tiêu Lăng Huyền lại bởi vì lần tai nạn này mà tàn tật, ba cô ta sau khi biết chuyện cảm thấy hổ thẹn với Tiêu gia, hy vọng cô ta đính hôn với Tiêu Lăng Huyền, nhưng lời còn chưa nói xong, cô ta đã tức giận cãi lại rồi chạy ra ngoài.
Tống Mộc Thanh chạy tới phòng bệnh của Tiêu Lăng Huyền làm loạn, nói những lời oán trách và chỉ trích Tiêu Lăng Huyền như “Đừng tưởng cứu tôi thì tôi sẽ báo đáp”, “Tôi sẽ không gả cho người mình không yêu, càng không gả cho một tên tàn tật.”, “Tôi cũng đâu có nhờ Tiêu Lăng Huyền cứu...”
Lúc đó Tiêu Lăng Huyền vừa tỉnh lại sau khi phẫu thuật, mẹ Tiêu bị những lời này chọc tức suýt chút nữa ngất đi, còn chưa kịp đuổi cô ta ra ngoài thì cô ta đã tự chạy mất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao thái độ của mẹ Tiêu với Quân Nghiên không tốt, ai bảo cô là em gái của Tống Mộc Thanh đây.
Tống Mộc Thanh đau lòng nhìn Tiêu Lăng Huyền đang nằm trên giường bệnh, vành mắt đỏ lên, cô ta vẫn còn nhớ rõ, kiếp trước Tiêu Lăng Huyền ngồi xe lăn mười năm, cho đến lúc chết vẫn chưa thể đứng lên.
Một người kiêu ngạo như hắn lại có thể vì cô ta mà trở thành một người tàn tật, nhưng cô ta không chỉ không cảm ơn hắn, ngược lại còn nhục nhã hắn, Tống Mộc Thanh không thể tha thứ cho bản thân mình.
“A Huyền, em xin lỗi!” Tống Mộc Thanh khóc lóc tựa vào người Tiêu Lăng Huyền.
Nhưng Tống Mộc Thanh chưa kịp giải tỏa cảm xúc áy náy và đau lòng thì…
“A!” Mày Tiêu Lăng Huyền nhăn lại, Tống Mộc Thanh đè lên vết thương của hắn.
“A Huyền!”
“Cô đang làm gì đấy!”