“Được.”
Giản Đào cầm lấy CD đưa cho Tiêu Tiêu, chống ở trên cửa sổ đưa ra ngoài, lúc này mới phát hiện Tạ Hành Xuyên đang ngồi ở dưới cửa sổ trên sô pha, có lẽ đang phơi nắng nghỉ ngơi.
Tiêu Tiêu cách khá xa, Giản Đào khụy tay đè lên sô pha, rướn người về phía trước
Nhưng mà cô đánh giá sai chất lượng của cái sô pha này rồi, sức không đủ để giữ lại, cả người đột nhiên trượt xuống, đổ người về phía Tạ Hành Xuyên.
Nhϊếp ảnh gia chuẩn bị chụp ảnh sân khấu, người phụ trách giơ tay muốn hai bên tản ra, ở sau lưng bọn họ kéo màn đen làm bối cảnh, trong nháy mắt phòng khách vẫn cứ ầm ĩ, bọn họ lại dường như bị tách ra ở một chỗ khác với mọi người.
Cô bất lực trước sự khống chế của anh, Tạ Hành Xuyên thở hơi ấm lên cổ áo cô.
Có thể cảm nhận được chóp mũi anh để ở phía dưới xương quai xanh, hô hấp giống như lông vũ, mềm mại mà tao nhã.
Cô có chút không được tự nhiên, đại não tê dại, da thịt nơi ấy dường như cũng dần dần nóng lên, không tự giác được giơ tay vuốt qua một chút, thầm nghĩ anh hẳn sẽ không làm gì đâu——
Ngay giây tiếp theo, cánh môi anh không hề sợ hãi mà áp lên, giống như không kiêng nể bất cứ chuyện gì, cứ thế hôn lên phần da mềm mại trước mặt, không dùng sức mà nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy.
Xung quanh đều ồn ào hỗn loạn, Tiêu Tiêu đang đi tới bên này, trái tim Giản Đào như sụp đổ, bên tai vang lên tiếng ong ong, xông thẳng đến cảm giác đầu lưỡi anh nhẹ nhàng đảo qua thăm dò——
Cả người cô không có cách nào khống chế được mà run rẩy.
Khi Tiêu Tiêu đến gần, não bộ Giản Đào vang lên cảnh báo, cả người đột nhiên ngã thẳng xuống dưới, cọ sát với Tạ Hành Xuyên.
Từ vị trí của Tiêu Tiêu, hoàn toàn không nhìn được thấy được tình cảnh đang xảy ra ở ghế sô pha trong phòng, vì thế cô ấy sững sờ tại chỗ, kinh ngạc hỏi: “Chị Tiểu Đào sao vậy ạ? Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì.” Giản Đào đáp: “Chân chống không vững thôi.”
Cô dùng sức chỉnh lại cổ áo của mình, sau đó mới đưa đĩa CD cho Tiêu Tiêu, lại lái sang chuyện khác: “Sau lưng em là gì vậy? Tấm hắt sáng sao?”
Tiêu Tiêu quay đầu nhìn lại rồi mới đáp: “Đúng vậy ạ, bên ngoài nắng quá, tấm hắt sáng tạm thời cho thể che bớt một chút mới có thể nhìn rõ chi tiết. Chị Tiểu Đào, nếu không còn gì muốn nói nữa thì chị mau ra ngoài trang điểm đi, sắp bắt đầu quay rồi đó, chuyên viên trang điểm cũng đã đến cả rồi.”
Giản Đào gật đầu, tay chống bàn đứng dậy, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát sau, Tạ Hành Xuyên cũng chầm chậm từ bên trong bước ra.
Hoàn toàn không nhìn ra anh khi nãy ở trên ghế sô pha đã làm ra chuyện cầm thú gì, áo sơ mi đen chỉ chừa lại cúc áo trên cùng không gài, híp mắt lại để thích ứng ánh sáng.
Tiêu Tiêu nghi hoặc hỏi: “Thầy Tạ cũng ở trong phòng này sao? Sao mới nãy em không thấy, thầy từ chỗ nào chui ra vậy?”
Giản Đào ho khẽ, ngón tay vô thức chạm vào nơi anh vừa hôn qua, kiểm tra xem quần áo có che hết hay không.
Sau khi sờ qua lớp áo, sắc mặt cô lúc này không ổn, lắc đầu đáp: “Không biết.”
Rất nhanh đã bắt đầu trang điểm, mọi chuyện cuối cùng cũng trở về nề nếp mà nó vốn dĩ nên có, vì để thuận tiện cho việc liên lạc mà tổ tiết mục đã cố ý tìm chủ nhà người Trung Quốc, một lúc sau, bà chủ nhà có lẽ đã nghe nói có minh tinh đến quay chụp nên đã tản bộ một vòng nơi này.
Giản Đào và Tạ Hành Xuyên đang đợi chuyên viên trang điểm tìm dụng cụ, hai người quay lưng về phía nhau, cùng đứng dưới một tán cây xòe bóng mát.
Bà chủ nhà cười hiền, thấy cô đáng yêu xinh đẹp, rất tự nhiên mà cười tươi với cô: “Đại minh tinh à? Bà đã rất lâu không xem TV, cũng không biết phải gọi các cháu như nào, đợi lát nữa dùng Baidu tìm kiếm một chút…”
“Tìm kiếm anh ấy sao?”
Vẻ mặt Giản Đào nghiêm túc, vô cùng tự nhiên giới thiệu: “Baidu tìm kiếm không được nhiều, bà nên sử dụng Sogou ạ.”
Tạ Hành Xuyên: “……”
Trang điểm xong, buổi quay hình rất nhanh đã bắt đầu.
Nhiệm vụ buổi sáng hôm nay là dọn dẹp nhà xe và cùng nhau làm bữa cơm trưa.
Giản Đào được phân cho nhiệm vụ mua nguyên liệu nấu ăn, trên đường đi cô còn cố ý xác nhận một chút vị trí cắn của Tạ Hành Xuyên, phát hiện anh dùng lực khá nhẹ, ngay cả một chút dấu vết nhỏ cũng không có, lúc đó cô mới yên tâm.