Cắn Một Miếng Đào Mật

Chương 38

Đêm ở hang động trong núi vừa tối đen vừa yên tĩnh, đôi khi sẽ nghe thấy tiếng động vật len qua lùm cây, hoặc tiếng người khe khẽ hòa vào nhau tạo thành bản giao hưởng xào xạc.

Giản Đào sởn cả gai ốc khi nghe tiếng lều trại của Đặng Nhĩ bị kéo ra cách đó không xa, tiếp đó là tiếng bước chân dẫm lên lá cây rồi dừng lại trước lều trại của cô.

Tiếng hít thở bên tai có thể nghe thấy rõ ràng khiến cô chẳng dám nhúc nhích, ngón tay bị phần thịt ở xương bả vai của Tạ Hành Xuyên đè lại.

Đặng Nhĩ đứng ở bên ngoài, phần bóng hắt lên lều trại, hệt như có đôi bàn tay khổng lồ đang nắm lấy trái tim cô, siết chặt.

Thoáng qua có thể thấy cậu ấy mở lều trại ra, nhưng lại phát hiện bên trong không có người, Đặng Nhĩ mơ hồ hỏi: “Người đâu…?”

Đặng Nhĩ cứ đứng như vậy vài phút, cô cảm nhận rõ được mồ hôi trên người mình đang toát ra, cuối cùng bóng người cũng di chuyển, tiếng bước chân cũng càng lúc càng xa dần, cô muốn nói chuyện nhưng lại bị nụ hôn thiếu kiên nhẫn của Tạ Hành Xuyên chặn lại.



Tạ Hành Xuyên đã tính toán chuyện này rất lâu, theo khái niệm thời gian của Giản Đào thì mỗi phút trôi qua đều chẳng khác nào dài như cả năm trời.

Chuyện sau đó cô cũng không nhớ nữa, trái tim như hụt mất một nhịp, đợi đến khi bình tĩnh lại cô mới tự hỏi bản thân có nên ngủ tiếp không?

Cô bây giờ đang ở lều trại nào?

Giản Đào bỗng nhiên ngước mắt lên, phản chiếu trong đôi mắt là một tấm bạt màu hồng nhạt, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lòng ngực cũng dần chậm lại, vẫn còn may, cô vẫn đang ở chỗ của mình.

Bên ngoài đã vang lên tiếng mọi người nói chuyện với nhau, dường như mọi người đều đã dậy rồi, mấy suy nghĩ xấu xa trong lòng khiến cô phải thật lén lút kéo cửa ra từng chút, nhìn thấy Tạ Hành Xuyên hoàn toàn đã ở ngoài kia, lúc này cô mới sửa soạn lại đi ra ngoài.

Bởi vì điều kiện hạn chế, bữa sáng hôm nay chỉ có yến mạch với bánh mì.

Suốt toàn bộ chuyến đi cô cực kì im lặng, hệt như sợ rằng chỉ cần lộ ra cảm giác tồn tại dù chỉ một chút sẽ khiến Đặng Nhĩ nhớ tới việc đêm qua cô mất tích rồi lại sang dò hỏi.

Cô dùng cái muỗng khuấy rất khẽ, đang lúc cho rằng sẽ trải qua cả buổi sáng suôn sẻ, bỗng nhiên nghe thấy Đặng Nhĩ mở miệng hỏi.

“Đúng rồi, tối qua cô có nghe thấy âm thanh gì lạ không?”

Giản Đào thiếu chút nữa bị nghẹn bánh mì.

Lời này vốn được nói với Tiêu Tiêu, còn Tiêu Tiêu lại đang gặm bánh mì, tạm thời không có cách nào mở miệng, chỉ có thể gật đầu vài lần tỏ ý rằng có.

Dưới gầm bàn, hai chân Giản Đào khép chặt vào nhau, trong đầu bắt đầu điên cuồng động não, nếu như bây giờ có thể bẻ lái chủ đề này vậy thì có thể ngăn được cơn bão tố này không nhỉ?

Tiêu Tiêu: “Anh chơi game ồn chết đi được! Chỉ được doublekill đã hò hét cổ vũ to như vậy rồi ư?”

Giản Đào: “…”

Đặng Nhĩ ngượng ngùng mà gãi đầu đáp: “Tôi sợ mọi người nghe được, thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý một chút, nhất định sẽ nhỏ tiếng hơn.”

… Nói chuyện cả nửa ngày hóa ra là hỏi chuyện này, Giản Đào thả lỏng người nằm bẹp xuống ghế.

Cả tối hôm qua miệng cô vẫn luôn bị Tạ Hành Xuyên khóa lại, chắc là sẽ không phát ra âm thanh nào.

Sau khi dùng bữa sáng ăn xong, vì âm thanh chơi game của Đặng Nhĩ rất lớn nên bị phân cho việc rửa chén, còn mọi người thì tập trung bên ngoài chơi ma sói, chuẩn bị tích góp thêm tư liệu sống.

Tạ Hành Xuyên phụ trách chia bài, Giản Đào trong lúc vô tình nhìn xung quanh lại phát hiện trên tay anh xuất hiện một dấu răng.

Tuy rằng dấu răng đó nằm ở vị trí không quá rõ ràng, nhưng không biết sao cô chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện ra nó.

Là kiệt tác của cô sao?...

Chắc là không phải đâu nhỉ?

Ván sau đó cô chẳng tập trung nổi vào ván chơi, mọi người lại tiếp tục lên đường đến điểm kế tiếp, Tạ Hành Xuyên vẫn như cũ ngồi đối diện cô.

Trong khi mấy người khác đang nói chuyện phiếm, cô lại nhìn thấy Tạ Hành Xuyên giơ điện thoại về phía cô, đặt điện thoại ở kẽ ngón giữa và ngón trỏ chụp hình.

Rất nhanh sau đó, cô đã nhận được bức ảnh kia, là hình của anh.

Chó họ Tạ: 【 Anh cảm thấy em giống cún con! 】

“…”

Cô thật sự không nhớ rõ bản thân đã cắn khi nào, phản biện lại: 【 Nếu nói là cún, em cảm thấy mình không giống bằng anh. 】