Nhặt một quả đào: [Hay quá, vậy anh có thể cho tôi xin một ít được không?]
Người bên kia lạnh lùng trả lời: [Không thể]
Giản Đào nhanh chóng lên Baidu, vào Bách khoa toàn thư sao chép một đoạn, tuy không phù hợp với tình huống này nhưng về định nghĩa thì lại rất thuyết phục: [Tài sản chung của vợ chồng thì vợ chồng có quyền đồng sở hữu, đồng thời có quyền bình đẳng trong việc định đoạt tài sản chung].
[Chia cho tôi một nửa, đừng bắt tôi phải cầu xin anh].
Con chó họ Tạ: [?]
Kế thứ hai, dùng tình cảm và lý lẽ để lay động lòng người đã xong, tiếp theo là kế thứ ba, dồn dập tấn công.
Giản Đào tập trung ở hai phím h và u, bấm liên tục không ngừng. Đến lúc chữ “Hu” đã hiện ra được 5 dòng thì ở góc dưới bên trái màn hình xuất hiện khung đối thoại màu xanh.
Con chó họ Tạ: [Ra đây]
Biết việc đã thành, cô vội vàng xốc chăn lên, liếc nhìn Hiểu Hiểu và cô giáo Vu Văn đang tắm rồi vội vã đi ra cửa sau.
…..
Càng gần đến bãi cỏ phía sau, mùi thịt nướng càng nồng.
Trên bậc đá có đặt một cuốn sách, bên trên là mấy thanh tre được quấn bởi hai lớp giấy bạc.
“Dùng sách để đựng?” Giản Đào nhìn về phía Tạ Hành Xuyên đang ngồi gần đó. “Sao anh không dùng đĩa?”
Tạ Hành Xuyên: “Vậy thì phải dùng đến 5 cái đĩa, rất dễ bị phát hiện”.
Mục đích đã đạt được, Giản Đào nghĩ đến những lời khó nghe lúc trước, cố gắng nhịn lại nhịn, thế nhưng, con ma xấu xa nào đó trong đầu cô vẫn không kìm được mà nhảy ra, cô gật đầu khen ngợi: “Anh cũng giỏi vụиɠ ŧяộʍ ghê ha”.
“…..”
Nghĩ đến trước đây mình từng nói rằng cô sẽ nɠɵạı ŧìиɧ, Tạ Hành Xuyên khẽ dừng lại rồi nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Giản Đào đang mở giấy bạc ra, nghe thấy thì ngước lên nhìn anh, ngạc nhiên: “Anh ừm cái gì?”
“Lợi dụng tôi xong rồi trở mặt không nhận người, không hổ là cô.”
“Tôi trở mặt không nhận anh lúc nào? Tôi nói vậy chẳng phải là đang khen ngợi anh sao?” Giản Đào nghiêng đầu: “Khen anh suy nghĩ chu toàn. Tuy công ty công khai nhưng chúng ta lại phải bí mật, phải để ý đến từng chi tiết nhỏ thì chúng ta mới có thể trăm trận trăm thắng được. Anh còn có gì bất mãn nữa chứ?”
Hắn khom người đứng một bên, chân giẫm lên hòn dáng nhỏ, đang xếp thứ gì đó. Nghe cô nói, hắn thậm chí cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc, cũng không biết có nghe hay không nữa.
Bất quá cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, Giản Đào bắt đầu thưởng thức món thịt nướng mà mình phải cực khổ lắm mới có được.
Thức ăn hắn mang theo cũng không nhiều lắm. Ăn xong, Giản Đào cầm que tre bọc lại trong giấy bạc: “Sao không có mực nướng vậy?”
Tạ Hành Xuyên liếc cô một cái: “Cô cũng có ăn hết đâu”
Dừng một chút, hắn nhẹ giọng bổ sung: “Chủ yếu là không muốn nướng”.
Giản Đào thầm nhủ, đây mới là nguyên nhân chính chớ gì.
Cô dí dí ngón chân xuống đất, từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, đưa tới trước mặt hắn: “Đây, tiền công của anh.”
Cũng không thể ăn chùa của người khác mà, cho nên cô đã chuẩn bị quà đáp lễ.
Tạ Hành Xuyên rũ mắt: “Cái gì?”
“Thuốc chống muỗi, ở đây muỗi nhiều lắm, bị muỗi cắn thì dùng, có thể nhanh chóng giảm ngứa, cái này cũng nhỏ gọn, dễ mang theo bên mình.” Cô nhét vào tay hắn, lại nghĩ đến gì đó, “Tối nay anh nên mang quạt ra ngoài, đúng rồi, nhỏ hai giọt này lên cánh quạt rồi hẵng mở, sảng khoái lắm đó.”
Thấy hắn không nói gì, cô không tự chủ nói tiếp: “Quạt của anh chắc là không bị hết điện đâu hả? Khi nào đèn nhấp nháy màu đỏ thì nó sẽ tự động sạc vào. Loại Type-C này khi nào sạc đầy bình đèn sẽ chuyển xanh, lúc đó mới ngừng sạc, sạc đầy thì có thể dùng đến mấy giờ liên tục, anh nhớ không?”
Nói xong, cô lại cảm thấy giống như mình đang dạy dỗ một đứa trẻ, thậm chí chuyện sạc điện cũng phải hỏi xem hắn có biết làm không, có khi nào anh ta nghĩ rằng cô coi anh ta là kẻ thiểu năng không.
Giản Đào ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hắn chìm trong bóng tối, trong lòng bỗng nhảy dựng một cái.
Nghe câu hỏi của cô, Tạ Hành Xuyên thản nhiên trả lời.
“Không.”
“….”
Giản Đào hạ mí mắt, nhạy bén nhận ra tình huống này có gì đó không đúng lắm.
Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông đã đứng thẳng dậy, cong cong khóe môi, khẽ chạm vào tay cô:
“Không có em, tôi chẳng làm được gì cả.”
“…..”?
Kỳ quái lắm, đúng không?
***
Ăn thịt nướng xong, cô trở về phòng, những người khác đều đã ngủ say.