“Có điều nơi bọn Đặng Nhĩ đi hẳn là có bán, chị Tiểu Đào, nếu không chị nói bọn họ mua về cho chị một phần?”
Vu Văn ở bên cũng gật đầu: “Đêm nay cô còn phải làm việc, nói với bọn họ mua về cho cô một phần đi, trước tiên không lấp đầy cái bụng thì sao có thể làm việc hiệu quả được.”
Giản Đào vốn dĩ cũng muốn ăn đến như thế nhưng bị hai người nói đi nói lại đã làm cô lại thèm ăn rồi.
Cùng lắm thì ngày mai kiếm lại số tiền kia, sau đó còn trả lại cho tổ đạo diễn.
Cô lấy di động ra, gật gật đầu nói: “Để tôi nói với bọn họ một tiếng.”
Rất nhanh, trên đường Đặng Nhĩ đã nhận được tin nhắn.
Sau khi xem xong thì cậu theo bản năng nhìn về phía Tạ Hành Xuyên: “Anh, chị Tiểu Đào nói muốn ăn bạch tuộc viên nhỏ, bảo chúng ta mua về cho chị ấy một phần.”
Tạ Hành Xuyên: “Cái này chỗ nào bán?”
“Em cũng không biết rõ lắm nhưng hình như là có.” Đặng Nhĩ nói: “Nếu không thì anh đi tìm xem thử?”
Tạ Hành Xuyên lấy di động ra, phát hiện Giản Đào hẳn là sợ Đặng Nhĩ không đọc được tin nhắn nên cũng đã nhắn cho anh một tin.
Có điều là gửi bằng cái phần mềm yêu đương vụиɠ ŧяộʍ kia.
Nhặt một quả đào:【 Mấy người bên kia có bạch tuộc viên nhỏ không? Có thể mua giúp tôi một phần không? 】
Anh vừa định trả lời thì sườn ngón tay của anh trật qua một bên vô tình bấm vào nút trang chủ cá nhân mà chính mình chưa từng xem qua.
Đang muốn rời khỏi thì đột nhiên anh nhìn thấy cái gì đó dường như không đúng lắm.
Tạ Hành Xuyên dừng lại, giương mắt đảo qua phía trên.
Trang cài đặt rất truyền thống, bên cạnh ảnh mặc định là ID cũng chính là tên bạn đặt khi đăng ký phần mềm.
Khi đó anh đang ngủ, ném điện thoại ném cho Giản Đào, ID tất nhiên cũng là Giản Đào đặt.
Lúc này bốn chữ cái to chói sáng kia đập vào mắt.
ID mà Giản Đào đặt cho anh là…
Chó họ Tạ.
Rất nhanh, Giản Đào trong xe nhận được một tin nhắn.
Đến từ Tạ Hành Xuyên, nội dung rất đơn giản là một bức ảnh chụp màn hình.
Tấm hình còn bị cắt ra như thể cố ý nhấn mạnh trọng điểm, dưới thời gian hiển thị ở trên cùng là hình đại diện mặc định và một nickname gồm bốn ký tự.
Cô nhìn một phút cũng chưa nhìn ra anh đang muốn nói cái gì, bèn quay lại khung trò chuyện bắt đầu gõ chữ: Có vấn đề gì sao?
Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi, ngay khi đặt dấu chấm hỏi thì cô chợt nhận ra một điều.
Chờ đã.
Phía sau tấm ảnh đại diện là bốn chữ Khải “Chó họ Tạ” in nghiêng đậm chói lọi rực rỡ chính giữa màn hình, diễu võ dương oai.
… Chẳng lẽ buổi tối ngày hôm đó khi đăng ký tài khoản cho Tạ Hành Xuyên, cô đã thuận tay đặt cho anh ID “Chó họ Tạ”?
Cô còn nghi hoặc vì sao trên cái phần mềm này tên của anh cũng là như vậy… Còn không ý thức được có chỗ nào không đúng…
Giống như bí mật nào đó bị phá vỡ, trong chớp mắt cảm giác xấu hổ lập tức trào ra, vành tai của cô hơi nóng lên.
Nhưng một diễn viên thành thục là phải học được cách ngụy trang.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nhìn ra ngoài cửa sổ để xoa dịu cảm xúc một lúc, sau đó quay lại khung trò chuyện ngây thơ hỏi: 【 Đây là cái gì vậy anh trai? 】
Tên chó họ Tạ: 【 ? 】
Qua một dấu chấm hỏi ngắn gọn nhanh chóng, cô đã hiểu được ẩn ý của anh… ha ha.
Cô xoa xoa gáy, cảm thấy bạch tuộc viên nhỏ hôm nay hơi nguy hiểm.
Khi bọn họ trở lại nhà trọ, một giờ sau, Tạ Hành Xuyên và những người khác cũng quay về.
Giản Đào đang móc nỉ lông cừu trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, cô không khỏi ngước mắt lên nhìn bàn tay của họ.
Đặng Nhĩ đi lên trước, tiếc nuối nói: “ Chị Tiểu Đào, bạch tuộc viên nhỏ hôm nay bán hết rồi.”
Tạ Hành Xuyên ở rất xa, dùng sức một chút, ném đồ vật xuống bàn theo quán tính.
Đặng Nhĩ: “Nhưng bọn em mua đồ làm viên nhỏ, đến lúc đó chúng ta tự làm!”
Giản Đào ước lượng thử lực đạo Tạ Hành Xuyên vừa mới ném đồ, trong lòng còn sợ hãi: “Phần của tôi sẽ không bị hạ độc đâu nhỉ?”
Đặng Nhĩ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới quan hệ của hai người không tốt, vội vàng giảng hòa: “Không đến mức đó không đến mức đó, Hành ca không phải loại người như vậy.”
Nói xong Đặng Nhĩ đột nhiên phản ứng được, cô chưa nói là ai hạ độc, bản thân mình nói như vậy, chẳng phải là ngầm cho rằng ý của cô là Tạ Hành Xuyên sao?