Người này vậy mà lại trần trụi nửa người, mặc một cái quần dài rồi đi xuống dưới?
“Ừm.” Tạ Hành Xuyên hiểu rõ mà liếc cô:“Lại bắt đầu rồi đúng không?”
“…”
Giống như là nhớ tới câu cuối cùng cô nhắn tới, anh hơi hơi cúi người xuống nghiền ngẫm nói: “Chúng ta là quan hệ gì?”
Nghe giống như là dò hỏi, lại giống như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Giản Đào há miệng thở dốc, đang muốn trả lời thì đột nhiên nghe được động tĩnh ở phía sau truyền đến, thân thể cô vô thức bước về phía trước, đẩy Tạ Hành Xuyên vào gốc cây, sau đó cởi bỏ áo tắm dài của mình khoác lên người anh.
Tạ Hành Xuyên: “…”
Cô không có dũng khí quay đầu lại, bên tai ong ong, chỉ có thể nhắm mắt cầu nguyện đừng có ai nhìn thấy mà đi tới đây, đừng phát hiện cô không mặc quần áo ở bên cạnh Tạ Hành Xuyên.
Giản Đào nhỏ giọng: “Anh cúi đầu xuống chưa? Đừng có nói chuyện.”
Không biết đã qua bao lâu, thời gian giống như không phải cô có thể quyết định được nhưng nhận thấy có gì đó không đúng nên cô chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tạ Hành Xuyên giống như người không có việc gì, nghiêng nghiêng dựa vào trên cây thưởng thức phong cảnh trên mặt hồ.
Giản Đào nhíu mày: “Sao anh lại quang minh chính đại mà lộ mặt ra thế?”
Tạ Hành Xuyên nhàn nhạt nói: “Bởi vì người kia đã đi từ sớm rồi.”
“…”
“Vậy sao anh không nói cho tôi biết?”
“Tôi thấy bộ dáng của cô đang rất đắm chìm nên không tuỳ tiện quấy rầy."
Giản Đào:???
Giống như có một cái tát vào mặt, cô bị sự vô sỉ của Tạ Hành Xuyên dọa cho khϊếp sợ, không biết phải nói gì.
Hình như rất rối rắm với vấn đề trước, anh lại lặp lại một lần nữa: “Chúng ta là quan hệ gì?”
Lời này vừa nói ra, người đàn ông lại kéo người đang dán trước ngực mình kéo ra, chính trực nói: “Tôi không cho rằng quan hệ của chúng ta có thể hoang da^ʍ vô độ như vậy được.”
…?
Ừm ừm ừm lúc anh nói “Lần sau bật đèn làm” cũng không phải chó như này.
Giản Đào thật sự không còn lời gì để nói, cô hiện tại chỉ muốn mau chóng khiến anh biến mất trước mặt mình.
“Lên lầu đi." Cô nói: “Nếu anh còn mấy lời cợt nhả thì vào trong mộng mà nói, dù sao tôi cũng không nghe nổi nữa.”
“…”
Bảy giờ ngày hôm sau, tổ đạo diễn gọi mọi người thức dậy.
Khoảng 7 giờ rưỡi, mọi người chỉnh trang đơn giản một chút rồi sau đó ngồi vào bàn ăn.
Buổi ghi hình sắp bắt đầu, nhân viên công tác đang đeo micro cho từng người một.
Mọi người một bên ăn một bên nói chuyện phiếm trước khi cô giáo Vu Văn tới. Tiêu Tiêu thấp giọng nói: “Tối hôm qua cô giáo đang ở trong phòng WC nên tôi đã đi qua WC bên ngoài hành lang, mọi người đoán xem tôi nhìn thấy cái gì?”
Giản Đào còn chưa tỉnh hoàn toàn, cô cầm ly sữa bò lên mơ mơ màng màng hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”
“Tôi nhìn thấy giống như có người ở mặt cỏ đó đánh dã chiến!”
Giản Đào vừa uống một ngụm sữa bò thì bị sặc đến cổ họng, ho khan nửa ngày, gương mặt cũng ửng đỏ một cách lạ thường.
Tiêu Tiêu: “Chị đừng có không tin! Nam cũng chưa mặc quần áo, cái áo tắm dài của nữ che hai người lại, sau đó nhích tới nhích lui… aiz, làm sao vậy chị Giản Đào?”
Giản Đào xé một miếng bánh mì nhét vào miệng, tận lực làm giọng nói vẫn vững vàng, từ từ kể ra: “Bánh mì này ăn khá ngon, em ăn thử đi."
Dừng một chút lại tiếp tục nói: “Hình như tối hôm qua chị cũng thấy được.”
Tiêu Tiêu: “Đúng không đúng không?”
“Nhưng chị cảm thấy cái em nói… Dã…” Cô cảm giác vỏ đại não đang đồng thời nóng lên, giọng nói cơ hồ là phát ra từ kẽ răng: “Cái đó làm sao, không có khả năng."
Tiêu Tiêu có vẻ rất hiếu kỳ: “Tại sao?”
Giản Đào hạ mắt cắn bánh mì, ngập ngừng nói: “Bởi vì chị nhìn thấy cô gái kia khá xinh đẹp, còn người đàn ông kia chỉ như vậy thôi.”
Tạ Hành Xuyên:?
Rất nhanh đề tài đã được tiết lộ, mọi người đã ăn xong bữa sáng đang chờ xuất phát.
Giản Đào một mình đi tới cửa thông khí, di động rung một cái.
Lấy ra thì vừa thấy là tin nhắn của Tạ Hành Xuyên gửi tới.
【 Cô đỏ mặt thành như vậy, sợ người khác không biết là cô sao? 】
Giản Đào nói hùng hồn đầy lý lẽ: 【 Lúc đó tôi bị sặc sữa bò! 】
… Thật sự rất đỏ sao?
Cô lấy gương ra nhìn nhìn, đánh lại phấn trên mặt, lúc này mới đi xuống.
Mọi người ở cửa đất trống tập hợp, nghe đạo diễn thông báo đọc nhiệm vụ của một ngày.