Chiếu Cô Ảnh

Chương 12

12.

Cuộc săn bắn hoàng gia khí thế hừng hực.

Ta cứ tưởng mình là công chúa duy nhất tham gia, nhưng không ngờ, công chúa đã đánh ta lần trước cũng ở đó.

Nàng ta là Lục tỷ tỷ của ta, con gái út của hoàng hậu.

Nàng ta mặc một bộ trang phục màu đỏ rực lửa, cưỡi trên một con ngựa có bộ lông đỏ màu táo tàu, liếc nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ không che giấu được.

Có lẽ hoàng hậu đã dặn dò điều gì đó, hôm nay nàng ta vô cùng kiềm chế, tỷ ấy không thích ta, nhưng cũng nhẫn nhịn không tìm ta gây phiền phức.

Hoàng thái tử mang theo một nhóm các quan đại thần so tài bắn cung.

Ta tưởng rằng Tư Dật sẽ dẫn đầu, rằng cuối cùng ta cũng được chiêm ngưỡng bản lĩnh của hắn, nhưng không ngờ rằng hắn chỉ làm nền cho hoàng thái tử.

Quyền cao chức trọng thì sao, còn không phải là hùa theo nịnh hót à?

Ta thầm khinh thường trong lòng.

Khi Tư Dật rảnh rỗi đi cùng ta, ta đã giễu cợt hắn điều này, hắn đột nhiên nhảy lên ngựa của ta, ngồi phía sau nắm tay ta kéo căng dây cung.

Nhìn theo hướng mũi tên, trong lòng ta run lên, đó là lục công chúa.

"Nàng ta ức hϊếp nàng, nàng không ghi thù, nhưng ta thì có.” Giọng điệu của Tư Dật đều đều như đang thảo luận về chuyện thường ngày.

Ta không khỏi run lên, hắn chế nhạo, "Tỷ tỷ ngốc."

Nói xong, hắn nắm tay tai, từ từ chuyển hướng mũi tên rồi bắn ra, trúng một con thỏ.

Ta chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy một chiếc cung tên bay ngược chiều, xuyên thủng không trung, đâm sâu vào ngực Lục tỷ tỷ.

Máu tươi trào ra từ l*иg ngực, nàng ta ngã ngựa, còn chưa kịp nhắm mắt đã tắt thở.

Tư Dật thờ ơ che mắt thì thầm vào tai ta: "Tỷ tỷ, tỷ vui không?"

Ta kéo tay hắn xuống, nhìn thi thể của Lục tỷ tỷ, khóe môi nhếch lên, "Vui."

Vừa dứt lời, một giọt nước mắt rơi trên cánh tay Tư Dật.

Ngay trước khi mọi người định thần lại sau cái chết của Lục tỷ tỷ, hoàng thượng và hoàng thái tử đã bị bao vây bởi một nhóm thích khách.

Khi Tư Dật đưa ta đến đó, hoàng thái tử đã chết dưới lưỡi kiếm của thích khách, chúng đang tập hợp lực lượng ám sát phụ hoàng.

Nhìn thấy một thanh kiếm sắp đâm vào phụ hoàng, Tư Dật chạy đến, giải cứu phụ hoàng và chiến đấu với thích khách.

Tên thích khách đang đặt cược vào một trận chiến đánh nhanh thắng nhanh. Bọn họ đã đánh mất thời cơ và thất bại coi như đã định.

Từng người từng người một không chút lưu luyến cắt cổ tự sát chỉ còn lại tên thích khách ở giữa, người dường như không muốn từ bỏ và cứ trì trệ không động tay.

Ngự lâm quân bắt hắn bỏ khăn mặt ra, lập tức lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

Ta như thể bị sét đánh ngang tai, gần như không thể đứng vững.

Sao có thể là Lục Viễn?

Phụ hoàng vô cùng phẫn nộ, rút kiếm của người bên cạnh, muốn tiến lên xử lý hắn, nhưng Tư Dật ngăn lại, "Bệ hạ, thần và tên phản tặc này ngày thường hay nói nói với nhau vài câu, sẽ bị người trong cung hiềm nghi hắn ta làm việc cho thần, hôm nay lại phạm đại tội như vậy, thần khẩn cầu hoàng thượng minh xét, trả lại sự trong sạch cho thần, để tránh miệng lưỡi người đời”.

Trong sạch không quan trọng, điều quan trọng là tránh miệng lưỡi người đời. Lục Viễn là con dao của Tư Dật, vì để hắn đạt được mục đích, giờ đây, Lục Viễn còn phải vì hắn nhận mọi tội lỗi về mình.

Ta ôm chặt trái tim mình, như thể đó là cách duy nhất để kìm chế cơn đau đang co thắt từng đợt.

Chẳng trách, ta như một thứ bỏ đi, vậy mà Tư Dật vẫn lấy ta.

Lục Viễn nói những gì ta muốn, hắn nhất định giúp ta có được, hóa ra hắn là dùng mạng sống của mình để lấy.