Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 71: Tg3

Vốn dĩ Lạc Lạc còn không muốn lên sân thượng để gặp riêng Lạc Hiểu Khuê, cô ta đang điên cuồng như thế, ai mà biết được liệu cô ta có dám làm ra trò gì điên rồ hay không.

Tới lúc đó, không chỉ có cô gặp nạn mà Tần thương nhất định cũng sẽ phát điên. Khoảng thời gian này Lạc Lạc tự nhiên cũng nhìn được ra tình cảm mà Tần Thiếu gia trao cho cô.

Tần Thương đã vô phương cứu chữa rồi, cô không thể bỏ mặc cậu ấy như thế được.

Kiếp này nam chính Ngô Thiếu Hoằng cũng chẳng yêu Lạc Hiểu Khuê và cũng không gây ra cái gì bất lợi cho nam phụ phản diện hàng đầu là Tần Thương, thế nên đến bước đường này là Lạc Lạc biết bản thân sắp hoàn thành một nhiệm vụ nữa.

Lạc Lạc tính mặc kệ Lạc Hiểu Khuê, thế nên tiết tự học cô không hề ra khỏi tòa nhà.

Hôm nay Tần Thương có việc bận nên đi về trước, trước khi rời đi, Tần thiếu gia còn không quên dặn dò Lạc Lạc nhớ về nhà cẩn thận. Bây giờ bọn họ đang xử lý Lạc gia, ai mà biết giữa đường có nhảy ra một con chó trung thành của Lạc gia đi cắn người lung tung hay không.

Lạc Lạc nhìn sắc trời đã tối muộn, cô đeo cặp sách lên vai rồi đi ra khỏi cổng trường, điện thoại cô liên tục đổ chuông do Lạc Hiểu Khuê gọi tới, đến cuối cùng, cô trực tiếp kéo Lạc Hiểu Khuê vào danh sách đen.

Thế giới cũng vì vậy mà trở lên yên bình.

Nhưng Lạc Lạc đã quá chủ quan rồi.

Cô đi ra khỏi cổng trường trong sự mất cảnh giác, tài xế của nhà họ Trang đã dừng xe sẵn ở đó.

Trước đây nguyên chủ rất tự ti cũng như không được Lạc Đại Hòa yêu thương nên cô ấy thường đi xe bus đến trường, hoặc đôi khi còn phải tự bắt xe trong khi Lạc Hiểu Khuê được tài xế nhà họ Lạc đưa đi đón về.

Có những ngày nguyên chủ đi chuyến xe về quá trễ nên cả nhà cũng đã ăn xong bữa tối, bảo mẫu và đầu bếp trong nhà chỉ nghe lời Lã Vân Nhi nên sẽ không nấu cũng như chẳng để cơm cho cô.

Lạc Đại Hòa lại nghe lời khuyên của Lã Vân Nhi, nói rằng không nên cho con gái quá nhiều tiền tiêu vặt nếu không nó sẽ trở lên không biết nghe lời, có những đêm nguyên chủ thậm chí còn phải nhịn đói đi ngủ.

Lạc Lạc bỗng thở dài, không biết tại sao bản thân lại nhớ đến những lời trong sách nói đó.

Cô đi sang bên kia đường, đúng lúc này từ phía sau bỗng có một lực cực lớn đẩy cô văng ra giữa đường.

“Á…”

[Ký chủ!!!] Khi hệ thống nhắc nhở thì đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì cả Lạc Lạc và Lạc Hiểu Khuê - người vừa mới đẩy cô ra cũng đều đang nằm giữa đường.

Và rồi…

“Ầm!!!”

“Tiểu thư!”

Tiếng hò hét, tiếng khóc than, tiếng người hoảng hốt và tiếng kim loại ma sát vào nhau tạo thành một tổ hợp những âm thanh rợn tóc gáy.

Lạc Lạc chỉ thấy toàn thân mình đều trở lên đau nhức, cả người mất đi sức sống, ngay cả sức lực để nâng một ngón tay lên đều không có.

Trước mắt cô đều là máu tươi, sau đó Lạc Lạc chìm mình vào màn đêm tối.

[Ký chủ! Đừng lo, tôi sẽ đổi điểm tích phân để giúp ký chủ không còn cảm giác đau nữa.] Hệ thống nghịch tập rất tự trách vì bản thân phát hiện ra Lạc Hiểu Khuê quá muộn.

- ------

Bệnh viện nhân dân thành phố.

Lạc Lạc được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.

Tần Thương thấy vậy lập tức xông ra, khuôn mặt điển trai lúc này đã trở lên cực kì tiều tụy. Rõ ràng mới chỉ qua một đêm nhưng Tần thiếu gia đã gần như không thể chống đỡ nổi.

Tần Thương run tay, nhìn thấy Lạc Lạc đã bình an vô sự mới dám thở hắt ra.

hai ông bà nhà họ Trang thấy vậy cũng nước mắt lưng tròng, con gái đã bỏ họ mà đi rồi, nếu cháu gái duy nhất cũng đi nốt thì họ phải làm thế nào đây?

May mắn là Tần Thương còn làm chỗ dựa cho bọn họ, hai ông bà thực sự phải cảm ơn Tần Thương rất nhiều.

“Tiểu Tần, nếu con mệt thì cứ về đi, chỗ này để chúng ta lo là được.”

Tần Thương nghe vậy thì lắc đầu.

“Ông bà không cần lo cho con, hai người mới nên đi nghỉ ngơi đi, nếu Lạc Lạc tỉnh dậy biết hai người vì em ấy mà mệt mỏi thì em ấy cũng không vui đâu.”

Sau khi được Tần Thương khuyên nhủ hết lời, hai ông bà mới chịu trở về nghỉ ngơi.

Tần Thương ngồi trước giường bệnh Lạc Lạc, tự trách bản thân tại sao lại nghỉ học, khiến cho cô bị thương đến nông nỗi này.

Không biết đã qua bao lâu, khi ánh mặt trời cuối cùng cũng ló rạng, Lạc Lạc tỉnh dậy trong một buổi bình minh.

Tần Thương vội vàng nắm tay cô, hỏi han ân cần.

“Tôi không sao đâu, cảm ơn cậu nhé.”

Tiếng Lạc Lạc yếu ớt đến nỗi làm cho khóe mắt Tần thiếu gia bỗng nhiên đỏ bừng lên.

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay của Lạc Lạc.

Lạc Lạc cũng nhận ra điều đó, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu con trai đang kìm nén sự yếu đuối của bản thân.

“Đừng khóc, đã không sao rồi…”

“Nếu cậu xảy ra chuyện tôi phải làm sao đây?”

“Đừng lo… tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”

“Thật chứ?”

“Ừm…”

- ----

Sau đó, Lạc Đại Hòa và Lã Vân Nhi đều bị phán tù, cả hai bọn họ tội đều rất nặng, cộng thêm sự giúp sức của Tần gia nên đều bị phán chung thân.

Lạc Hiểu Khuê sau trận tai nạn bỗng trở lên điên điên khùng khùng, bị Tần Thương tống vào trại tâm thần không biết ngày trở ra.

Tài sản nhà họ Trang từng bị Lạc Đại Hòa cướp mất cũng được đòi trở về.

- ----

Nhiều ngày sau, khi Lạc Lạc được xuất viện, cô dẫn Tần Thương đến mộ mẹ.

“Đây là mộ của mẹ tôi, Tần Thương, cậu muốn gặp bà ấy để làm gì?”

Tần Thương ôm lấy vai cô, khẽ hôn lên mái tóc cô.

“Đương nhiên để ra mắt mẹ vợ rồi.”