Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Chương 61: Tg3

Lời của vị họa sĩ già đó vang lên đã khiến cho Lạc Hiểu Khuê và tất cả mọi người đứng hình cùng sửng sốt.

Các bạn học vốn đang bàn tán xôn xao cũng vội vàng dừng lại.

Lạc Hiểu Khuê sợ tới mặt mũi trắng bệch, không phải tất cả mọi người đều biết cô ta là thiên tài hội họa sao? Sao có thể như thế được kia chứ.

Rõ ràng Lạc Lạc chỉ là một con nhỏ phế vật đáng ghét và không nên xuất hiện trên cuộc đời này.

Lạc Hiểu Khuê cất giọng khô khốc.

"Thưa thầy, thầy nói như vậy là sao ạ?’

Ông họa sĩ già đã sống bao nhiêu lâu ở trên đời này, một học sinh chỉ mới mười bảy mười tám thì sao có thể khiến ông hiểu lầm được.

Lạc Lạc không nói gì, chỉ đứng đó xem trò vui, xem ra ở thế giới này cũng không phải toàn là kẻ xấu, ít ra vẫn có người hiểu được bản mặt thật và muốn vạch trần nó của Lạc Hiểu Khuê.

Ông ấy thấy lạc Hiểu Khuê không muốn nhận sai thì cực kì thất vọng. Thân là một họa sĩ, điều ông không thích nhất chính là việc đạo nhái và trộm cắp.

“Vậy được rồi, thầy thấy hôm nay hai em nên cho các bạn khác một công đạo, một trong hai các em, ai có thể chứng minh được bức tranh thầy đang giữ là của mình thì hãy lên tiếng. Tác giả thực sự của bức tranh này sẽ được thầy công nhận và đưa vào buổi triển lãm sắp tới, bức tranh thực sự rất đẹp, một ý tưởng quá mức tuyệt vời và có hồn vô cùng, thầy thấy ai vẽ được nó thực sự là một nhân tài ngàn năm khó gặp trong giới hội họa.”

Lạc Hiểu Khuê như có chuẩn bị trước khi tới đây, cô ta cười mỉm đắc thắng, sau đó chỉ vào một vị trí trên bức tranh.

“Chỗ này, em có thể chứng minh đây là đường nét do chính em vẽ nên, chỉ có em khi vẽ tranh mới đan xen l*иg ghép vào những đóa hoa nhỏ, nhằm dùng nó để đại diện cho chính mình.”

Các bạn khác đều công nhận điều đó, vì những bức tranh trước đây của Lạc Hiểu Khuê đều có những đóa hoa nhỏ được l*иg ghép vào trong tranh.

“Cái này bọn em có thể làm chứng ạ, Lạc Hiểu Khuê đúng là thường xuyên làm như vậy.”

Sau đó bọn họ quay sang tranh của Lạc Lạc, tuy tranh của bạn học Lạc Lạc này vẽ có thể chuyên nghiệp hơn nhưng khi nhìn vào vị trí trên bức tranh Lạc Hiểu Khuê chỉ tới ban nãy, quả nhiên trên tranh của Lạc Lạc cũng có những bông hoa nhỏ như thế.

Lạc Lạc không tức giận, cô muốn để cho Lạc Hiểu Khuê thể hiện đủ rồi khi đó vả mặt mới thực sự đau đớn.

Cô chỉ vào vị trí bông hoa nhỏ, hoi lại Lạc Hiểu Khuê đang đắc thắng.

“Chị nói đây là do chị nghĩ ra và vẽ lên để đánh dấu những bức tranh của mình.”

“Đúng vậy, Lạc Lạc, dù em có ghét chị hay có hâm mộ tài năng của chị thì cũng không nên làm như vậy. Đạo nhái là một hành động cực kì xấu xí và khiến cho người khác chán ghét, Lạc Lạc, chị đã bị em đuổi ra khỏi nhà rồi, em còn chưa vừa lòng hay sao?”

Các bạn khác nghe thấy cô ta nói như vậy lập tức sửng sốt rồi nhìn cả hai chị em.

“Cái gì? Đuổi ra khỏi nhà? Lạc Lạc quá đáng như vậy luôn hả?”

“Tôi nhìn Lạc Lạc bị bắt nạt hàng ngày còn nghĩ cô ta hiền lành mềm yếu lắm cơ chứ, ai dè chỉ thể hiện ở mặt ngoài.”

“Rõ ràng Lạc Hiểu Khuê cũng bênh vực Lạc Lạc ở trường, tuy vài ngày trước Lạc Hiểu Khuê có làm chuyện quá đáng nhưng Lạc Lạc làm như vậy không khỏi khiến cho người khác cảm thấy quá lạnh lùng.”

Lạc Lạc biết Lạc Hiểu Khuê đang nhân cơ hội này để tỏ vẻ đáng thương. Nhưng cô lại muốn cho Lạc Hiểu Khuê cứ thể hiện đủ ý của cô ta muốn đi, đắc thắng đủ đi rồi ngã mới thực sự đau đớn.

Lạc Lạc chỉ vào bức tranh.

“Em không biết tại sao chị lại nói những bông hoa trên bức tranh là của chị. Rõ ràng là từ khi đi học vẽ năm năm tuổi, em đã tự chế ra một loại hoa để vẽ và đánh dấu những tác phẩm của mình mà.”

Lạc Hiểu Khuê mà dễ ngã như vậy thì đã không phải nữ chính rồi.

“Vậy em có gì để chứng minh không?”

Lạc Hiểu Khuê chỉ vào một vị trí khác.

“Nhìn những đặc điểm trên bức tranh, rõ ràng là tranh của em cũ hơn, tại sao lại nói nó ra đời sau tranh của chị vậy? Em muốn hỏi là chị vẽ tranh này từ lúc nào?”

Lạc Hiểu Khuê nắm chặt tay.

“Nhìn cũ kỹ chưa chắc đã ra đời lâu hơn. Em cũng biết chị bảo quản tranh của mình tốt thế nào kia mà. Chị nâng niu từng tác phẩm của bản thân nên đương nhiên sẽ không thể để nó bẩn thỉu được.” Nói như vậy chẳng khác nào Lạc Hiểu Khuê không biết trân trọng tác phẩm. Hoặc nói do Lạc Lạc đi đạo nhái nên không biết cái khổ do người sáng tạo gian khổ nghĩ ra. Mà đứng trước mặt một họa sĩ như người thầy đây chẳng khác nào vả thẳng vào mặt Lạc Lạc và khiến Lạc Lạc mất điểm trong mặt ông ấy.

“Và chị đã nói với em rồi mà, bức tranh này được chị vẽ từ đầu năm nay, lúc mà chị với ba mẹ ra ngoài vãn cảnh, mặt sau bức tranh chị có ghi ngày tháng năm đấy.”

Nói xong Lạc Hiểu Khuê liền mở chốt khung tranh và để lộ ra dòng chữ nhỏ ở mặt sau.

Lạc Lạc cười khẽ.

“Vậy sao? Nhưng thật là kì lạ, em đã vẽ ra bức tranh này từ năm em mười lăm tuổi rồi mà.”

Lạc Hiểu Khuê nghe đến đây lập tức tái mặt.

“Không thể nào, rõ ràng em không có ghi ngày tháng năm trên đó.”

“Ồ, vậy sao chị biết em không ghi ngày tháng năm ở mặt sau tranh?”

Lạc Hiểu Khuê hoảng hốt, ngay sau đó, Lạc Lạc còn dơ điện thoại ra, trên đó có một tấm ảnh.

Ảnh Lạc Lạc ôm bức tranh đứng cạnh bàn học, mà ngày tháng năm được lưu trên điện thoại đúng như Lạc Lạc nói.

Là vào khoảng thời gian hai năm trước.